Chương 216: "...đệ tử Thương Sơn phái chỉ có tử chiến, quyết không để kẻ khác sỉ nhục!"
Keng!
Keng!
Keng!
Keng!
Kiều nhi, Lan nhi, Triệu Thiên Tuyết, Lục Mẫn Nhi cùng với Lý Mộng Vân, năm người trên tay cầm Tử Liên kiếm cùng vây đánh Lư Bát Nhã, tên trưởng lão của Lục Hà Quang tông, Tứ lưu tông môn, nhưng không thể nào theo kịp chuyển động của hắn.
Trong năm người thì hiện tại Kiều nhi là có tu vi cảnh giới cao hơn cả, nhưng nàng cũng chỉ là đỉnh phong Võ Tôn mà thôi, so với Lư Bát Nhã còn kém cả một cảnh giới lớn.
Tất cả đòn tấn công của năm đệ tử Thương Sơn phái đều dễ dàng bị Lư Bát Nhã chặn đứng, thậm chí hắn còn chưa thể hiện ra hết thực lực của bản thân.
Lư Bát Nhã thân pháp cũng là so với đệ tử Thương Sơn phái cao hơn hẳn mấy phần, những bước di chuyển của hắn đều là nhanh hơn hẳn.
Hắn dễ dàng né tránh cũng như gạt đi tất cả đường kiếm mà năm đệ tử Thương Sơn phái chém tới.
Bành!
Bành!
Lục Mẫn Nhi và Triệu Thiên Tuyết trong một khắc mất tập trung liền bị Lư Bát Nhã di chuyển ra sau lưng vận chưởng đánh tới, cả hai văng ra mấy thước, hộc máu.
Trương Tấn thấy vậy liền vội vàng lướt đến che chắn cho cả hai.
"Sư tỷ...hai người không sao chứ?"
"Bọn ta không sao..."
Triệu Thiên Tuyết gắng gượng dìu Lục Mẫn Nhi đứng lên.
"Tên này...mạnh quá...e là..."
Lục Mẫn Nhi ngập ngừng nói.
"Không, chúng ta nhất định phải cố gắng...kéo dài thời gian...chờ chưởng môn đến..."
Triệu Thiên Tuyết âm trầm.
"Nhật Nguyệt kiếm pháp!
Nhật Nguyệt trảm!"
Kiều nhi, Lan nhi đồng thanh hô lớn, truyền khí lực vào Tử Liên kiếm, đồng thủ xuất ra hai đạo kiếm khí hung hăng lao đến chỗ Lư Bát Nhã.
Lư Bát Nhã cười khẩy một cái, cũng vận khí lực tung ra một chưởng pháp về phía hai đệ tử Thương Sơn phái.
"Ánh sáng đom đóm mà muốn tranh với ánh trăng?!!"
Oành!
Chưởng pháp của Lư Bát Nhã đánh tan đi hai đạo kiếm khí mà Kiều nhi, Lan nhi vận tất cả khí lực mà thi triển ra đồng thời đánh bay cả hai ra một khoảng cách xa.
"Chết đi, tên khốn này!"
Lý Mộng Vân bất chợt xuất hiện từ phía sau lưng Lư Bát Nhã mũi kiếm đâm tới.
Nhưng mà Lư Bát Nhã liền quay lại, cánh tay gạt đi Tử Liên kiếm, đồng thời tay xuất chưởng đánh vào vai Lý Mộng Vân.
Bành!
Lý Mộng Vân lãnh trọn một chưởng bị đánh văng ra mấy thước lập tức phun máu, nàng gắng gượng đứng lên, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Lư Bát Nhã.
"Cái đám yếu kém các ngươi chỉ có bấy nhiêu bản lãnh thôi sao?!!
Như vậy mà còn dám lớn miệng tranh đoạt linh thạch?
Thật là làm ta cười chết!
Ha ha ha!"
Lư Bát Nhã cười lớn, chế giễu đám đệ tử Thương Sơn phái.
Lý Mộng Vân, Triệu Thiên Tuyết, Lục Mẫn Nhi, Trương Tấn, cùng Kiều nhi và Lan nhi, cùng đám sư đệ sư muội phía trước cửa Tàng Viêm động vì lời nói này của tên Lư Bát Nhã mà trở nên vô cùng giận dữ, ánh mắt hằn lên sát khí nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng mà...
Lư Bát Nhã, hắn nói không hề sai!
Trong đám đệ tử Thương Sơn phái không có ai có thể nào đối chọi được với hắn, ngay cả lấy đông hiếp yếu cũng là không thể.
Lư Bát Nhã, hắn quá mạnh!
"Để ta cho ngươi xem ai mới là kẻ yếu đuối!!!"
Lý Mộng Vân gằn giọng, trực lấy ra Giáng Ma giản từ không gian giới chỉ.
"Mộng Vân!
Không được!!"
Nhưng Lý Mộng Vân còn chưa xuất giản liền bị Kiều nhi hô lớn ngăn lại.
"Chưởng môn đã nói, ngươi vẫn chưa thể làm chủ được cảm xúc của bản thân, không nên tùy tiện sử dụng tới thứ đó, nếu miễn cưỡng sẽ có thể gây hại đến những người xung quanh!
Mộng Vân, tuyệt đối không được!
Nếu ngươi mất lý trí thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn mà thôi!"
Lý Mộng Vân liền khựng lại, mặt nàng nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
Nảng, nếu như mượn sức mạnh của Giáng Ma giản thì có thể dễ dàng xử lý được tên Lư Bát Nhã này, nhưng mà...đúng là rất nguy hiểm nếu như nàng lại mất khống chế, nguy hiểm cho cả bản thân nàng và cả đồng môn của nàng.
"Ha ha ha!
Các ngươi đang định kéo dài thời gian đấy à?
Nếu như không lên, vậy thì để ta!"
Lư Bát Nhã cười lớn, liền lao đến chỗ đám đệ tử Thương Sơn phái.
Phía bên Lục Thiên Cầm, Tiểu Kha và Cốt Độc tình hình cũng không khá hơn là mấy.
Hộc...hộc...
Lục Thiên Cầm, Tiểu Kha, Cốt Độc đứng vây lấy Điền Nhất Trung, chia làm ba hướng, thở ra nặng nhọc.
Lục Thiên Cầm, nàng từ nãy giờ xuất ra không biết bao nhiêu chiêu kiếm, liên tục thi triển cả ba thức của Hàn Băng Kiếm quyết, khiến mặt đất dưới chân cả bọn chi chít là những vết chém, nhưng mà đều không thể phá được phòng ngự của Điền Nhất Trung, ngay cả sợi tóc của hắn cũng không thể chạm vào được.
Tiểu Kha cùng Cốt Độc cũng là một mặt bất lực, nào là Tu La chưởng, nào là Bàn Long kích, tất cả đều vận dụng ra hết với mỗi đòn đều là vận tất cả khí lực mà thi triển ra, cũng bị Điền Nhất Trung dễ dàng hóa giải không tốn chút sức lực nào.
Khoảng cách giữa hai bên là quá lớn.
"Chỉ có vậy thôi sao?!!
Ta còn chưa đổ một giọt mồ hôi nào a!"
Điền Nhất Trung chế giễu.
Quả thật, hắn từ lúc giao chiến với ba đệ tử Thương Sơn phái, vẫn chưa tung ra hết sức, cứ như là đang vờn kẻ địch.
"Nếu chỉ có như thế, vậy thì để ta hóa kiếp cho các ngươi!"
Điền Nhất Trung vận khí lực bộc phát ra khí tức cuồn cuộn như sóng biển, nói lớn, liền sau đó biến mất tại chỗ.
Lục Thiên Cầm hau chân mày nhăn lại, tập trung xác định bước di chuyển của đối phương, nhưng mà, nàng không thể nào theo kịp Điền Nhất Trung.
Bành!
Điền Nhất Trung sau khi biến mất tức thì xuất hiện sau lưng Cốt Độc, một chưởng đánh vào lưng khiến Cốt Độc văng ra xa, cả người đập vào một tảng đá, phun máu, tức thì bất tỉnh nhân sự.
"Cốt Độc?!!"
Tiểu Kha lo lắng gọi lớn.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp làm gì thì Điền Nhất Trung đã xuất hiện trước mặt, chưởng pháp kinh khủng đánh tới.
"Tu La chưởng!"
Tiểu Kha hơi giật mình nhưng vẫn kịp vận chưởng đối kháng lại chưởng pháp của Điền Nhất Trung.
Oành!
Chưởng đối chưởng.
Nhưng nội lực của Tiểu Kha không bằng được Điền Nhất Trung, nàng bị hất văng ra mười mấy thước, miệng đỏ máu.
Huỵch!
Tiểu Kha gắng gượng đứng lên, nhưng không thể, cả người nàng bây giờ đau đớn đến từng thớ thịt, sức lực cũng đã đến mức báo động, liền ngã quỵ xuống.
"Đường chủ...?!!"
Đám đệ tử Ám Bộ đường nhìn thấy Tiểu Kha và Cốt Độc thay nhau ngã xuống thì tâm thần trở nên lo lắng hoang mang.
Nhưng mà bọn hắn cũng chỉ biết bất lực mà đứng nhìn trận đấu, bọn chúng không dám xen vào cũng không có khả năng xen vào.
Trên tay bọn hắn, mỗi người một khẩu AWM, nhưng mà bây giờ khẩu súng ấy đã trở nên vô dụng.
AWM đúng là một món vũ khí dùng để ám sát vô cùng là ngưu bức, hầu như không thể né tránh được đạn mà nó bắn ra.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác!
Sư huynh sư tỷ của bọn hắn đang giao chiến với kẻ địch, những bước di chuyển là không thể nắm bắt được, nếu như bọn chúng dùng đến AWM thì rất có thể sẽ làm hại đến chính cả sư huynh sư tỷ của bọn hắn.
Đám đệ tử Giới luật đường cũng là chung một tình trạng.
Bọn hắn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn, sự bất lực, tự trách bản thân yếu kém, hiện rõ lên gương mặt của mỗi người bọn hắn.
"Hàn Băng Kiếm quyết!
Nhất Tuyết trảm không!"
Lục Thiên Cầm giận dữ khi nhìn thấy Tiểu Kha và Cốt Độc bị đánh bất tỉnh, nàng vận tất cả khí lực, khủng bố là hàn băng khí tức vây quanh, Ỷ Thiên kiếm rất nhanh giơ lên chém mạnh một kiếm về phía Điền Nhất Trung xuất ra một đạo kiếm khí hình bán nguyệt cao đến bảy, tám thước.
"Trò trẻ con!"
Điền Nhất Trung nhếch mép, sau đó tay phải nắm chặt tung ra một quyền đón đỡ.
"Phá Diệt quyền!"
Một nấm đấm khổng lồ xuất hiện lao thẳng đến đạo kiếm khí mà Lục Thiên Cầm vừa xuất ra.
Ầm!
Ầm!
Mặt đất dưới chân rung chuyển dưới tác động của kình lực phát ra từ vụ nổ khi hai chiêu thức va chạm vào nhau.
Lục Thiên Cầm còn chưa lấy lại được tư thế liền giật mình khi Điền Nhất Trung vận thân pháp lướt đến trước mặt nàng, nàng chỉ kịp đưa Ỷ Thiên kiếm lên trước mà đón đỡ.
Bành!
Điền Nhất Trung một quyền đấm thẳng vào Ỷ Thiên kiếm, đánh bay Lục Thiên Cầm ra xa.
Phụt!
Lục Thiên Cầm bị đánh văng ra hơn mười thước, nàng khuỵu một chân, Ỷ Thiên kiếm chống xuống đất, phun ra ngụm máu.
"Sư tỷ?!!"
Đám sư đệ sư muội lo lắng gọi trực lao đến liền bị Lục Thiên Cầm giơ tay ra hiệu dừng lại.
"Ta không sao!
Không được đến đây!!"
Lục Thiên Cầm gằn giọng nói lớn, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Điền Nhất Trung.
Đám sư đệ sư muội của nàng vốn chỉ là Võ Tông, không thể nào có cơ hội trước tên Điền Nhất Trung kia, lao lên chỉ tổ mất mạng oan uổng mà thôi, nàng không muốn bọn hắn như thế một chút nào.
Đánh nhau hơn nữa canh giờ, trị thương đan cũng là đã sử dụng hết, nhưng vẫn không thể gây ra một chút thương tích nào cho Điền Nhất Trung dù là nhỏ nhất, Lục Thiên Cầm lúc này mới cảm thấy rằng nàng yếu đến thế nào.
Ở Thương Sơn phái, thân phận là Tam đệ tử, cảnh giới tu vi cũng là cao nhất trong đám đệ tử, nhưng đó chỉ là ở trong môn phái mà thôi.
Thiên ngoại hữu thiên.
Nhân ngoại hữu nhân.
Bên ngoài môn phái vẫn còn rất nhiều kẻ mạnh tồn tại, ví như tên Điền Nhất Trung này.
Lục Thiên Cầm cắn môi.
'Làm thế nào để hạ tên chết tiệt này bây giờ?!!'
"Ngươi không hề yếu!
Thực ra ngươi rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều đám đệ tử của ta!
Chỉ trách ngươi chọn gia nhập vào một môn phái yếu kém mà thôi!"
Điền Nhất Trung giở ra giọng của kẻ bề trên nói với Lục Thiên Cầm.
"Câm miệng!"
Lục Thiên Cầm hét lớn.
"Không được sỉ nhục Thương Sơn phái ta!!"
"Ha ha ha!
Ta cứ sỉ nhục Thương Sơn phái ngươi đấy, thì đã sao?!!
Ngươi có thể làm gì?!!"
Điền Nhất Trung cười lớn.
"Ta...sẽ... giết... ngươi!"
Lục Thiên Cầm gằn từng chữ một.
"Thế thì phóng ngựa đến đây!"
Điền Nhất Trung ngoắc ngoắc ngón tay khinh dễ.
Lục Thiên Cầm chầm chậm đứng dậy, Ỷ Thiên kiếm trong tay nàng phát sáng lên một ánh sáng màu lam từ chuôi kiếm đến tận mũi kiếm.
"Đệ tử Thương Sơn phái chỉ có tử chiến... quyết không để kẻ khác sỉ nhục!!!"
Lục Thiên Cầm âm trầm, Ỷ Thiên kiếm quét ngang một đường xuất ra hơn trăm đạo kiếm khí lao vun vút về phía Điền Nhất Trung, liền sau đó Lục Thiên Cầm khuỵu xuống, hộc máu, nhưng vẫn cố gắng gượng chống Ỷ Thiên kiếm xuống làm điểm tựa để thân thể không phải ngã xuống.
Linh khí trong người nàng sau chiêu này cũng đã cạn kiệt, nàng hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
"Thất Khiếu Hà Quang chưởng!"
Điền Nhất Trung liền vận khí lực vào lòng bàn tay phải, bàng bạc khí tức quấn quanh, xuất ra một đạo chưởng khống kinh khủng hướng về phía trước.
"Quyết tử chiến sao?!!
Vậy để ta giúp ngươi sớm đi đầu thai!"
Điền Nhất Trung hét lớn.
Một đạo chưởng khống mang hình bàn tay cao ba, bốn thước lao nhanh đến chỗ Lục Thiên Cầm, cuốn phăng đi cả trăm đạo kiếm khí mà nàng vừa xuất ra.
Lục Thiên Cầm yếu ớt, ánh mắt như từ bỏ nhìn đạo chưởng khống kinh khủng hung hăng lao đến.
Nàng đã không còn sức lực để mà né tránh hay chống đỡ.
Trác Hồng Quân ở phía trước, cách Lục Thiên Cầm hơn hai mươi thước cảm thấy tình hình không ổn định vận thân pháp lướt đến chỗ Lục Thiên Cầm, nhưng mà nàng không thể.
Nàng hiện tại cũng đang đối chiến với Quán Nhật Tuấn, cũng không có chút thời gian nào để mà thở.
Bành!
Trác Hồng Quân trong khoảnh khắc phân tâm bởi Lục Thiên Cầm liền lãnh trọn một chưởng vào giữa ngực lập tức phun ra ngụm máu.
Bành!
Quán Nhật Tuấn chớp lấy thời cơ bồi thêm một cước vào bụng Trác Hồng Quân, đá nàng văng ra mấy thước.
Khục...
Khục...
Trác Hồng Quân ho ra máu, gắng gượng đứng dậy, nàng sau khi lãnh trọn một chưởng cùng một cước của Quán Nhật Tuấn liền bị nội thương nghiêm trọng.
Lồng ngực nàng như gãy mất vài cái xương.
"Bán Thánh cũng chỉ có thế mà thôi!"
Quán Nhật Tuấn giọng khào khào nói.
Trác Hồng Quân không đáp lại, lại vận khí lực lao đến.
Bành!
Lư Bát Nhã lãnh đạm tung ra một quyền đánh thẳng vào hông Lý Mộng Vân đánh nàng văng vào một gốc cây lớn.
"Mộng Vân!"
Kiều nhi, Lan nhi lo lắng gọi lớn.
Nhưng mà Lý Mộng Vân thân thể rơi tự do xuống như tảng đá, bất tỉnh nhân sự, không thể nghe được tiếng gọi của đồng môn.
Triệu Thiên Tuyết, Lục Mẫn Nhi, Trương Tấn, Kiều nhi, Lan nhi hiện tại cùng chung một tình trạng.
Cả đám đều nằm dài trên mặt đất, thân thể nội ngoại thương nghiêm trọng, không còn tí sức lực nào để mà gượng dậy.
"Đừng lo lắng!
Các ngươi sẽ sớm gặp nhau dưới suối vàng mà thôi!"
Lư Bát Nhã thản nhiên nói.
"Ngươi cứ thử xem!!!"
Bất chợt lúc này đám Giới luật đường, Ám Bộ đường liền nhảy đến trước mặt đám người Triệu Thiên Tuyết, che chắn cho bọn hắn.
Cả đám, không ai nắm chắc là có thể đánh được với tên Lư Bát Nhã này, nhưng đều nhất quyết đồng loạt nhảy đến.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?!!
Mau lui lại!!"
Triệu Thiên Tuyết hét lớn.
"Không!
Bọn đệ sẽ không lui lại!
Thương Sơn phái chúng ta có sống cùng sống, có chết cùng chết!"
Một tên đệ tử Giới luật đường lên tiếng đáp lại lời của Triệu Thiên Tuyết.
"Các ngươi...bị ngốc sao?!!
Mau lui lại ngay!!"
Triệu Thiên Tuyết hét lớn.
Nhưng mà đám sư đệ sư muội của nàng vẫn đứng đó, ánh mắt hiện lên kiên định, đối mặt với Lư Bát Nhã.
Bọn hắn, tuy gia nhập Thương Sơn phái không bao lâu, nhưng những ngày tháng bọn hắn ở Thương Sơn phái, bọn hắn đã cảm nhận được một thứ mà những môn phái, những tông môn khác không hề có, đó chính là tình cảm.
Tình cảm giữa sư huynh đệ đồng môn.
Tình cảm giữa chưởng môn và đệ tử.
Như lời Vương Nhất Tự nói trước đây, Thương Sơn phái không những là một môn phái, mà nó còn là một đại gia đình!
Và, bọn hắn đã thấm nhuần cái thứ tình cảm đó vào trong tâm!
Bọn hắn không thể nào giơ mắt đứng nhìn sư huynh sư tỷ của bọn hắn, những người thân của bọn hắn, chết trước mặt bọn hắn như thế được!
Không thể!
Cho dù có chết, thì bọn hắn cũng quyết bảo vệ cái thứ tình cảm này!
Đúng vậy!
Cho dù có chết, bọn hắn cũng phải bảo vệ cho người thân của mình!
Và, trong cái khoảnh khắc Lục Thiên Cầm yếu ớt đối diện với chưởng pháp của Điền Nhất Trung, một tên đệ tử Ám Bộ đường bất chợt xuất hiện trước mặt nàng, che chắn cho nàng.
"Sư tỷ, đệ sẽ bảo vệ tỷ!!"
Tên sư đệ Ám Bộ đường nói với Lục Thiên Cầm trước ánh mắt thất thần của nàng.
"Sư..."
Oành!
Lục Thiên Cầm chỉ kịp nói ra được một từ thì sư đệ nàng đã lãnh trọn chưởng pháp của Điền Nhất Trung cả thân thể văng ra xa đập vào tảng đá, phun máu, cơ thể bất động.
"Sư đệ?!!"
Lục Thiên Cầm vội quay mặt theo hướng sư đệ nàng văng đi, thất thanh gọi lớn, nước mắt nàng cứ thế rơi xuống.
Một chưởng kia của Điền Nhất Trung chưa chắc Lục Thiên Cầm khi ở trạng thái tốt nhất có thể đón đỡ được, ấy vậy mà sư đệ nàng lại lãnh trọn chưởng pháp đó.
Sư đệ nàng...chắc chắn...
Đám đệ tử Thương Sơn phái phía đối diện cũng trông thấy tình huống đó cũng là thất thanh gọi với đến tên sư đệ ngu ngốc kia.
Nhưng mà, hắn cứ nằm bất động, người bê bết máu, không một chút phản ứng.
"Chết...
Ta...sẽ... giết ngươi!!!
Ta sẽ giết...tên khốn kiếp nhà ngươi!!!"
Lục Thiên Cầm nộ khí xung thiên dùng toàn bộ sức lực còn lại đứng thẳng lên, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, sát khí toát ra phừng phừng.
Lục Thiên Cầm khoé miệng chảy máu khi cố gắng vận tất cả linh lực còn lại, nàng hiểu rõ một điều, tình trạng hiện tại không cho phép nàng thi triển ra bất cứ chiêu thức nào, nếu như miễn cưỡng, nàng chết vì kiệt sức là cái chắc!
Nhưng mà, nàng không thể bỏ qua cho tên Điền Nhất Trung kia được, sư đệ nàng bị đánh bay ngay trước mắt nàng, sống chết chưa rõ, lành ít dữ nhiều, dù có chết nàng cũng quyết kéo theo tên Điền Nhất Trung này cùng chết!
"Vậy thì ta sẽ cho ngươi đi đoàn tụ với hắn!"
Điền Nhất Trung nói lớn, lập tức xuất chưởng đánh về phía Lục Thiên Cầm, chưởng này của hắn có phần mạnh hơn chưởng vừa rồi mấy phần.
"Chết đi!"
Điền Nhất Trung hét lớn.
Khủng bố là chưởng khống lao vun vút đến chỗ Lục Thiên Cầm trước ánh mắt kinh sợ của tất cả đệ tử Thương Sơn phái.
"THIÊN CẦM, MAU TRÁNH RA!!!"
Trác Hồng Quân nhảy ra cách Quán Nhật Tuấn mấy thước, hét lớn, nàng lập tức vận tất cả sức lực bằng nhanh nhất lao đến chỗ Lục Thiên Cầm mặc cho cơ thể đang mang trọng thương.
"Ta đã cho phép ngươi rời đi chưa?!!"
Quán Nhật Tuấn bất chợt xuất hiện trước mặt Trác Hồng Quân, một quyền đánh vào vai nàng.
Trác Hồng Quân trong giây phút lo lắng cho tính mạng của Lục Thiên Cầm không để ý rằng Quán Nhật Tuấn cũng vận thân pháp lướt theo nàng.
Bành!
Trác Hồng Quân lãnh trọn một quyền văng ra hơn mười thước, nằm sấp trên đất, hộc máu.
Nàng cố chống hai tay xuống đất mà gượng dậy, ánh mắt vẫn hướng về Lục Thiên Cầm.
Lục Thiên Cầm không quan tâm đến đạo chưởng khống kinh khủng đang lao về phía nàng, Ỷ Thiên kiếm rực sáng lên một lần nữa giơ cao trực chém về phía trước.
"Tên khốn kiếp, ta liều mạng với ngươi!!!"
Lục Thiên Cầm hét lớn.
"Sư tỷ!!!"
"Sư muội!!!"
"Sư tỷ mau tránh đi!!!"
Lục Mẫn Nhi, Triệu Thiên Tuyết, Trương Tấn, Kiều nhi, Lan nhi cùng đám sư đệ sư muội Giới luật đường, Ám Bộ đường thất thanh gọi với tới Lục Thiên Cầm.
Cả đám liền lúc này trực nhảy đến để xô Lục Thiên Cầm ra, nhưng không thể, cũng là không kịp.
"Đừng vội, bây giờ sẽ đến lượt các ngươi!!!"
Lư Bát Nhã xuất hiện trước mặt đám đệ tử Giới luật đường, Ám Bộ đường, bàn tay bàng bạc chưởng khống trực đánh tới, gương mặt hắn hiện lên cười gian xảo.
"Các ngươi cũng chết đi!"
Hắn nói lớn.
"CHƯỞNG MÔN, NGƯỜI BÂY GIỜ SAO CÒN CHƯA XUẤT HIỆN?!!!"
Triệu Thiên Tuyết thất thanh gào lên trong nước mắt, nàng bằng cả sức lực gọi tên Vương Nhất Tự trong bất lực.