Chương 114: Căn phòng chỉ dành cho kẻ mạnh
Ở phía đường hầm bên phải, Trương Tấn và chó giữ nhà cũng là đi qua một đoạn hành lang chật hẹp tối tăm sau đó bắt gặp một cánh cửa lớn màu đỏ cao hơn ba thước.
Nhưng khác với cánh cửa mà Lục Thiên Cầm và Âu Dương Kiệt nhìn thấy, cánh cửa này hoạ tiết trang trí là một đầu sư vương màu vàng đồng chễm chệ ngay giữa cánh cửa.
Chó giữ nhà ngẩng đầu về phía cánh cửa, mũi khịt khịt đánh hơi thứ ở bên trong.
"Cẩn thận, ta cảm nhận được ma khí bên trong cánh cửa...
Chắc chắn là một tên ma nhân khá mạnh đang ở bên trong đó..."
"Ừm..."
Trương Tấn gật đầu, ánh mắt hiện lên tập trung, nhưng một giây sau, gương mặt hắn trở nên ngốc trệ pha lẫn hoang mang.
'Khoan đã!
Giọng nói vừa rồi phát ra từ đâu?'
Trương Tấn hai mắt liếc ngang liếc dọc tìm kiếm kẻ vừa mới lên tiếng.
Nhưng ngoài dãy hành lang tối tăm phía sau lưng, ngoài khế ước thú của chưởng môn ra, thì ở đây chẳng có ai cả.
'Không lẽ là...?'
Trương Tấn tiến đến sát cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hoạ tiết sư vương.
"Là ngươi mới vừa lên tiếng đúng không?!"
Trương Tấn nhìn thẳng vào đầu sư vương, hỏi.
"....." Chó giữ nhà.
"Nào, nói lại lần nữa xem nào!"
Trương Tấn thúc giục cánh cửa.
"Cái tên ngốc không có não kia!
Ngươi đang làm cái quái gì đấy hả?!!!"
Chó giữ nhà bực dọc quát lớn khiến Trương Tấn giật thót mình, lập tức quay lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chó giữ nhà.
"Thì ra là ngươi sao?
Ngươi thật sự biết nói sao?!"
"Ở đây chỉ có ta và ngươi, không phải ta nói thì là ai hả?"
"Ngươi thực sự biết nói..."
"Câm mồm lại và lê cái mông của ngươi vào trong kia!
Nếu không ta xé xác ngươi ra đấy!"
Chó giữ nhà gầm thét lên.
"Được rồi, được rồi, ta vào..."
Trương Tấn khoé miệng giật giật, hai tay đẩy mạnh cánh cửa, ren rén bước vào.
Đập vào mắt hắn là một căn phòng rộng lớn với ánh đuốc bao quanh, cả sàn và vách tường đều được lát bằng đá, cách trang trí tựa như một võ đài.
Ngồi phía xa trên thềm đá ngay trước cánh cửa đối diện chỗ Trương Tấn là một người trung niên ăn mặc như một võ sĩ với tóc tai bờm xờm, cả người toát ra một áp lực cực lớn.
Tên trung niên ánh mắt sắc bén tràn đầy tự tin quan sát kẻ vừa mới tiến vào căn phòng.
"Một tên rác rưởi và một con chó đang làm gì ở đây vậy hả?"
Hắn cất giọng âm trầm hỏi.
"Bọn ta đến để tìm một người...
Nếu như ngươi không phiền...thì hãy xem như...chưa từng thấy qua bọn ta...và cho bọn ta đi qua...
Có được không...?"
Trương Tấn khoé miệng giật giật đáp lời tên trung niên.
Trương Tấn trong lòng hiện lên lo lắng, hắn có thể biết được tên trung niên kia rất mạnh.
Chỉ cần một câu nói mà có thể phát ra uy nghiêm khiến cho người đối diện phải rợn cả tóc gáy.
Thực sự, Trương Tấn không hề muốn đánh nhau với tên này chút nào cả.
"Gha ha ha!
Muốn qua được chỗ này, bắt buộc phải đánh thắng ta!"
Tên trung niên cười lớn, thanh âm vang vọng cả căn phòng.
"Chúng ta có thể nào không đánh nhau được không?"
Trương Tấn như van nài, hỏi.
"Không được!"
Tên trung niên đứng dậy, từ từ bước tới trung tâm căn phòng.
"Căn phòng này chỉ có kẻ mạnh mới được phép đứng ở đây!
Ngươi nếu như đã bước chân vào đây thì xem như đã đưa ra lời khiêu chiến với ta, và ta sẽ đáp lại!"
Tên trung niên bất chợt gằn giọng, ánh mắt như mũi tên lao thẳng về phía Trương Tấn khiến hắn cứng người.
"Còn nếu như ngươi chỉ là một tên rác rưởi yếu đuối, ta sẽ xem ngươi như là một con côn trùng và sẽ bóp chết ngươi lập tức!"
"À ừm... ngươi có thể nào...thay ta đánh với tên này không...?"
Trương Tấn quay qua ngập ngừng nói với chó giữ nhà.
"Đây là rắc rối của ngươi, đừng có mà kéo ta vào!"
Chó giữ nhà nằm xuống đất, điệu bộ uể oải, ngáp dài một cái.
"Nếu là đàn ông thì hãy đi xuống đó và chứng tỏ bản thân đi!"
Trương Tấn khoé miệng giật giật liên hồi.
'Chứng tỏ bản thân cái rắm!
Ta sợ rằng còn không chịu nổi hai đấm của tên kia ấy chứ!!!'
Trương Tấn trong lòng gào thét lên.
Hắn đã đoán trước được chuyện này từ khi chưởng môn phân phối hắn và con hung thú này đi chung với nhau.
Nhị giai thú kiểu gì mà gặp kẻ địch lại nằm ngủ như không có chuyện gì xảy ra thế hả?!!
Trương Tấn thở dài một cái, lầm lũi bước tới sàn đấu chính giữa căn phòng, đứng đối mặt với tên trung niên kia.
Trách được ai bây giờ, chỉ trách bản thân hắn xui xẻo mà thôi.
"Trận đấu này... có luật lệ gì không?"
Trương Tấn nhìn qua tên trung niên, hỏi.
"Đánh đến chết!"
Tên trung niên khoanh tay lại phô ra cơ bắp cuồn cuộn nơi hai cánh tay.
"Sàn đấu này chỉ được phép một người tồn tại!
Là kẻ mạnh nhất!"
'Lại còn là tử chiến...'
Gương mặt Trương Tấn hiện lên đặc sắc.
"À ừm... thế ta được phép sử dụng vũ khí chứ?!"
"Ngươi cứ tùy tiện!"
Tên trung niên giọng nói thản nhiên trả lời.
Trương Tấn liền lập tức lấy ra trang bị của mình, tay phải hắn cầm Tử Liên kiếm, tay trái cầm Hộ Sơn thuẫn, chân trái lùi lại một bước thủ thế.
Trương Tấn, hắn, nhờ đan dược chưởng môn ban cho, cộng thêm siêng năng tu luyện cảnh giới bây giờ cũng đã đạt đến Võ Tôn Ngũ phẩm, trong tất cả đệ tử của Thương Sơn phái, tu vi cảnh giới chỉ xếp sau Lục Thiên Cầm.
Lúc trước hắn luôn sống theo phương châm bản thân là trên hết.
Hắn gia nhập Ma Thần tông, trở thành đệ tử của phân đà Ma Thần tông tại Hàn Vân thành là để tự đảm bảo cho bản thân hắn, chỉ có kẻ điên mới dám động đến Ma Thần tông mà thôi.
Hắn chăm chỉ tu luyện không phải vì muốn bản thân mạnh lên, mà là muốn sống được lâu thêm mà thôi, tu vi cảnh giới càng cao thì tuổi thọ sẽ càng kéo dài.
Hắn, luôn luôn biết cách tránh né đi những cuộc chiến có thể gây hại cho bản thân hắn.
Từ khi bị bắt đến Thương Sơn phái một Thập lưu môn phái, ban đầu hắn rất chán nản, đã định rằng sẽ bỏ trốn, tìm một cuộc sống khác ở một nơi khác, nhưng càng ở lâu tại Thương Sơn cách nhìn và quan điểm của hắn càng thay đổi khác đi.
Tình cảm, mối quan hệ, cách đối xử giữa những đồng môn với nhau, giữa chưởng môn và đệ tử...đã thay đổi hắn.
Hắn cảm nhận được, Thương Sơn phái không phải chỉ là một môn phái, mà đó còn là nhà, là gia đình của hắn, một gia đình mà hắn chưa bao giờ nghĩ là sẽ gắn bó.
Và cuối cùng hắn xuất hiện ở đây!
Tại cái nơi tràn ngập ma khí, đứng đối mặt với một tên ma nhân chuẩn bị lao vào xé xác hắn.
Hắn ở đây là để cứu sư tỷ của hắn, cứu một thành viên quan trọng trong đại gia đình mà hắn đã và đang chấp nhận.
"Trang bị nhìn được đấy!
Nào, đến đây!"
Tên trung niên ngón tay ngoắc ngoắc Trương Tấn, ra vẻ khiêu khích.
Soạt!
Trương Tấn liền vận thân pháp nhảy đến, Tử Liên kiếm từ trên cao chém xuống.
Tiên hạ thủ vi cường!
Trương Tấn dồn sức nhắm vào vai tên trung niên mà xuất kiếm, định một chiêu sẽ kết liễu hoặc chí ít là làm hắn bị thương.
Keng!
Một âm thanh chói tai vang lên, cái âm thanh mà Trương Tấn không hề muốn nghe một chút nào.
Ánh mắt Trương Tấn hiện lên hoang mang.
'Da của tên này bằng sắt hay gì thế?!!'
Trương Tấn khổ sở suy nghĩ.
Tên trung niên khoé miệng hiện lên cười khinh bỉ, nhẹ nhàng nhún vai một cái tạo ra một phản lực hất đi lưỡi kiếm cùng Trương Tấn ra xa.
"Lực lượng khá đấy!
Nhưng mà..."
Chưa nói hết câu thì tên trung niên chợt biến mất.
Trương Tấn rơi xuống, chân vừa chạm đất liền thoáng thấy hình bóng của tên trung niên lao đến, liền xoay người một vòng, tay trái kẹp chặt Hộ Sơn thuẫn áp sát thân người.
Bành!
Tên trung niên cánh tay lực lưỡng cứng như sắt thép tung ra một quyền đánh vào giữa ngực đối thủ.
Trương Tấn mượn lực xoay người tạo ra một phản lực lên Hộ Sơn thuẫn đón đỡ một quyền kia của tên trung niên.
Nhưng lực lượng mà tên trung niên phát ra quá mạnh, khiến cả người Trương Tấn văng ra hơn mười thước.
"... nhưng mà, lực lượng đó chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi!"
Tên trung niên đứng đó, nói tiếp câu nói dang dở, quăng ánh mắt khinh dễ nhìn Trương Tấn đang chật vật đứng dậy.
Trương Tấn đứng lên, toàn bộ cánh tay trái cảm thấy đau buốt.
'Lực lượng quả thật là kinh khủng...
Cũng may là đánh vào Hộ Sơn thuẫn, nếu không thì...'
Trương Tấn nhăn mặt suy nghĩ.
Soạt!
Tên trung niên lại lao tới chỗ Trương Tấn xuất ra một quyền tựa như xé rách cả không khí.
Soạt!
Trương Tấn liền trong khoảnh khắc vận Lăng Ba Vi Bộ lướt ra, sau đó áp sát phía bên hông tên trung niên, Tử Liên kiếm chém xuống cánh tay hắn.
Keng!
Nhưng một lần nữa lưỡi kiếm không thể nào xuyên qua được lớp da cứng như đá kia.
Tên trung niên tay phải hất mạnh khiến Trương Tấn vuột tay, Tử Liên kiếm văng ra rất xa.
Hắn sau đó xoay người một vòng cánh tay trái đánh vào Hộ Sơn thuẫn đang che chắn cho Trương Tấn.
Soạt!
Vù!
Ánh mắt tên trung niên chợt hiện lên một tia kinh ngạc khi tay hắn chỉ quạt trúng vào dư ảnh do Trương Tấn để lại.
Trương Tấn ngay trong giây phút cánh tay tên trung niên quạt tới liền lướt lùi lại khoảng hơn mười bước.
Trương Tấn, hắn, thường ngày chú trọng vào Lăng Ba Vi Bộ và tập luyện ở Thân pháp Tố tạo phòng, nếu nói về khinh công tuyệt kỹ trong đám đệ tử thì Trương Tấn ở Thương Sơn phái là người có tốc độ di chuyển nhanh nhất.
"Thân pháp khá lắm!"
Tên trung niên quay người lại, mặt đối mặt với Trương Tấn, buông ra lời khen đểu.
"Nhưng cũng không giúp ích gì nhiều cho ngươi đâu!"
Tên trung niên cười nhẹ một cái liền biến mất tại chỗ.
"Cái quái...?!!"
Trương Tấn giật mình, ánh mắt không thể bắt kịp được chuyển động của tên trung niên kia, hắn chỉ kịp đưa Hộ Sơn thuẫn lên, không kịp sử dụng đến khinh công.
Bành!
Một quyền trời giáng đánh thẳng vào Hộ Sơn thuẫn đem Trương Tấn hất văng ra xa cả chục thước, thân thể đập mạnh vào bức tường, phun ra một ngụm máu.
Trương Tấn mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, cơn đau lan ra khắp thân thể, lảo đảo đứng dậy.
'Tên này rốt cuộc là cái quái gì thế?
Tốc độ di chuyển đó, làm sao mà có thể nhanh được như thế cơ chứ?
Chưa kể đến, hắn còn chưa bộc lộ ra khí tức, chỉ là sử dụng sức lực đánh ra, mà hai quyền đã đánh nát cả Hộ Sơn thuẫn...
Tên này...làm sao mà thắng được hắn cơ chứ?!!'
Trương Tấn khổ sở suy nghĩ.
Oáp!!!
Phía xa, chỗ bậc thềm, chó giữ nhà ngáp một cái thật dài, chảy cả nước mắt, nó ngao ngán nhìn hai kẻ đang đánh nhau dưới sàn đấu kia.
'Chắc là còn lâu mới kết thúc được.
Hay là tranh thủ ngủ một giấc nhỉ?'
Nó nghĩ ngợi trong đầu.