下載應用程式
25.98% Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 92: Chương 92: "Nấu nó lên!"

章節 92: Chương 92: "Nấu nó lên!"

Chương 92: "Nấu nó lên!"

Làn khói dần dần tản ra, trước mặt đám người Thương Sơn phái lúc này là một con rùa khổng lồ cao hơn hai thước, toàn thân nó tỏa ra một áp lực cực lớn.

Đám đệ tử khẽ lùi lại mấy bước khi ánh mắt con rùa kia có vẻ như đang giận dữ lườm từng người từng người một.

Con vật này không hẳn là rùa.

Nó có bốn chân tựa như chân cá sấu, với đầu đầu và đuôi là của loài rồng.

Trên lưng nó cõng một cái mai đồ sộ với những đường vân ngoằn ngèo ánh lên ánh vàng.

Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên bọn đệ tử nhìn thấy một con vật như thế này, bọn hắn không biết phải nên gọi nó là gì nữa.

Rồng không ra rồng, mà rùa cũng chẳng phải rùa.

Hừ...hừ....

Con thú lắc lắc thân thể to lớn nặng nề của nó vài cái, ánh mắt lạnh lùng vẫn dõi theo đám người Thương Sơn phái.

'Đây...đây là Linh thú...Long Quy...sao?'

Vương Nhất Tự khoé miệng hơi giật hỏi hệ thống.

"Là Cổ Băng Long Quy!

Một biến dị cực kỳ hiếm của loài Long Quy!"

"Cổ Băng Long Quy...?"

Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La gương mặt hiển hiện lên kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hai nàng thấy một con Linh thú giống như này.

Hơn thế nữa, nó chỉ mới vừa nở ra từ trứng, nhưng lại có một thân hình khổng lồ và một sức mạnh đáng sợ.

'Con Long Quy này...trông cũng khá mạnh a!'

Vương Nhất Tự hài lòng nhận xét sau khi quan sát Cổ Băng Long Quy.

"Không phải là khá mạnh, mà phải là rất mạnh!

Cổ Băng Long Quy mang trong mình hai luồng sức mạnh kết hợp giữa rồng và băng, thiên địa linh khí hội tụ trong người.

Nó vừa sinh ra thì đã là một Linh thú Ngũ giai!"

Hệ thống giải thích.

"Là...là khí tức của Võ...Võ Hoàng..."

Lục Thiên Cầm toàn thân khẽ run lên khi cảm nhận khí tức của Cổ Băng Long Quy.

Đám sư đệ sư muội đứng phía sau giật thót, chằm chằm nhìn vào Cổ Băng Long Quy, sau lại nhìn qua Lục Thiên Cầm.

"Sư muội... ngươi chắc chứ...?

Con thú này...mà lại là...Võ Hoàng sao...?"

Triệu Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi lại.

"Không sai!

Khí tức mà nó phát ra, không lẫn vào đâu được...chính xác là Võ Hoàng..."

Lục Thiên Cầm hai chân mày nhíu lại, khẳng định lại lần nữa.

"Nói...nói như vậy...nó là một.... một Ngũ giai thú...?"

Trương Tấn khoé miệng giật giật liên hồi nói.

"Một Ngũ giai thú...làm...làm gì ở chỗ này chứ...?!"

Đám sư đệ sư muội nghe đến liền hiện lên sợ hãi trong ánh mắt.

Phải nói Ngũ giai hung thú mang một sức mạnh rất khủng bố, dù cả đám bọn chúng có hợp sức lại cũng sẽ bị giết một cách dễ dàng, không một chút cơ hội nào.

Lại nói, ở thế giới này, không chỉ võ giả mới phân chia cấp bậc dựa vào tu vi cảnh giới, mà ngay cả hung thú cũng có phân chia.

Dựa vào sức mạnh của hung thú, có thể chia làm Thập giai cấp bậc.

Trong đó Nhất giai thú là mạnh và nguy hiểm nhất nhưng số lượng chỉ đếm trên đầu ngón tay, rất hiếm khi chúng xuất hiện, và mỗi khi xuất hiện thì cả Tam giới sẽ phải một phen chao đảo, bọn chúng có thể so với thần thánh ở thế giới này.

Đang lúc tâm thần cảm thấy sung sướng vì ấp thành công một Linh thú rất mạnh, Vương Nhất Tự chợt nhận ra điều gì đó không đúng.

"Nó là do bản tọa ấp ra... vậy làm sao mà bản tọa cảm thấy hình như ở nó có gì đó bất mãn thì phải..."

Vương Nhất Tự tay nâng cằm nói.

Hắn vừa dứt lời thì Cổ Băng Long Quy thở ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, chân trước nó dậm mạnh xuống nền đá tạo ra một xung chấn cực mạnh.

Vương Nhất Tự trong chớp mắt cảm thấy nguy hiểm liền thi triển hộ giáp cường thân, quay người lại ôm lấy Trương Tố Tố cùng Mộc Phiến La, che chắn cho cả hai, đồng thời hô lớn cảnh báo cho đám đệ tử phía sau.

"Tất cả nhanh tránh ra!"

Nhưng là, Vương Nhất Tự phản ứng kịp còn bọn đệ tử thì không.

Đùng!

Dư chấn do Cổ Băng Long Quy tạo ra mạnh đến mức cả đại điện Thương Sơn phái tựa như rung chuyển, hất cả trăm tên đệ tử văng xuống diễn võ tràng.

Cả bọn, trăm nhân, chỉ trừ Lục Thiên Cầm, hoàn toàn bị đánh bay ra xa, rơi sóng soài xuống dưới, miệng phun ra ngụm máu.

Vương Nhất Tự ôm hai nương tử, cùng Lục Thiên Cầm, nhảy ra phía ngoài diễn võ tràng, gương mặt hắn hiện lên bực dọc.

Lục Thiên Cầm chân vừa chạm đất, cũng liền lấy ra Ỷ Thiên kiếm, hướng về phía đại điện, chuẩn bị nghênh địch.

Nàng, vừa rồi khi chưởng môn dứt lời liền lập tức thi triển hộ giáp bảo hộ cho cơ thể, nếu không cũng không tránh khỏi tình trạng như đám sư đệ sư muội.

"Phu quân, con Linh thú đó...chẳng phải do chàng ấp ra hay sao?

Sao nó lại tấn công chúng ta?"

Trương Tố Tố ngốc trệ hỏi.

"Súc sinh cũng chỉ là súc sinh, phản chủ cũng không có gì là lạ!"

Mộc Phiến La đáp lời, nàng thủ thế.

Vương Nhất Tự cũng không thể hiểu nổi hành động của Long Quy, mặt hắn nhăn lại, khó chịu.

Đám đệ tử khổ sở đứng dậy phía sau Vương Nhất Tự.

"Chưởng môn... con rùa đó...do người ấp ra sao...?"

Triệu Thiên Tuyết gắng gượng hỏi.

Đám đệ tử tuy là bị thương, nhưng rất nhanh đã lấy lại tư thế, tất cả vũ khí đã sẵn sàng.

"Tất cả các ngươi, lùi lại!

Để con súc sinh này cho bản tọa!"

Vương Nhất Tự ra lệnh cho đám đệ tử.

Cả đám liền lùi lại theo lệnh của chưởng môn.

Lúc này, Cổ Băng Long Quy chầm chậm bước ra.

Nó vẫn nhìn đám người với ánh mắt lạnh lùng khinh dễ.

Miệng nó há ra, bắn ra một loạt những bong bóng to bằng bàn tay người, hướng về phía Vương Nhất Tự.

Bóc!

Bóc!

Bóc!

Những bong bóng vỡ ra, mỗi quả bóng chứa bên trong hàng chục mũi kim băng, lao vun vút về phía trước.

"Chưởng môn (phu quân) cẩn thận!"

Đám đệ tử cùng hai vị sư nương của bọn hắn ánh mắt lo lắng, nói lớn.

Vương Nhất Tự bàn tay phải vận khí lực, phát ra một lực kinh người phóng một chưởng về phía những mũi kim băng.

Rất nhanh, cũng rất dễ dàng, chưởng pháp của Vương Nhất Tự đánh tan tất cả hung hăng lao đến chỗ Cổ Băng Long Quy.

Bang!

Nhưng, chưởng khống của Vương Nhất Tự không đánh trúng Long Quy mà là đánh vào một màn chắn hộ giáp, liền tiêu tán.

Vương Nhất Tự nhíu mày.

Một chưởng vừa rồi là hắn dùng sức của Võ Hoàng mà phát ra, cứ thế bị tiêu tán?

Chẳng phải Cổ Băng Long Quy chỉ mới là Ngũ giai thú hay sao?

Có gì đó hơi sai...

Cổ Băng Long Quy vẫn sừng sững đứng đó, ánh mắt lườm Vương Nhất Tự như thể nói rằng 'chỉ có thế thôi sao?'

Cổ Băng Long Quy lại tích tụ khí tức trước miệng nó, không khí trước mặt nó bỗng trở nên vô cùng lạnh đóng thành một khối băng.

Khối băng tích tụ càng lúc càng lớn, chớp mắt đường kính đã hơn hai, ba thước.

Đám đệ tử Thương Sơn phái trở nên dè chừng, đôi chân sẵn sàng nhảy khỏi chỗ đang đứng.

Bọn chúng biết rõ tảng băng kia chắc chắn sẽ lao đến chỗ bọn chúng.

'Chuyện này rốt cuộc là như nào?

Tại sao con Long Quy này lại tấn công bọn ta?'

Vương Nhất Tự âm trầm hỏi hệ thống.

"Có lẽ là do...nó khinh dễ nhân loại..."

Hệ thống suy đoán.

'Khinh dễ?!!'

Viu!

Cổ Băng Long Quy vận lực đẩy tảng băng khổng lồ đường kính hơn năm thước từ phía trên đại điện lao xuống đám người.

Vương Nhất Tự liền tay phải giơ ra đón đỡ tảng băng khổng lồ kia, chẳng hề tốn một chút sức lực nào.

'Ngươi nói là nó khinh dễ nhân loại?!'

Vương Nhất Tự hỏi lại lần nữa.

"Có lẽ là vậy!

Long Quy vốn không phải là hung thú bình thường, mà nó là một Linh thú.

Hơn nữa nó có một nữa là rồng.

Từ xưa đến nay, Long tộc luôn là tự cao tự đại, tự xem mình là tộc đứng trên tất cả.

Vì thế mà Cổ Băng Long Quy khi vừa mới nở ra, nhìn thấy nhân loại, khinh dễ là chuyện hết sức bình thường."

Hệ thống giải thích.

'Ý ngươi là con thú này chỉ có thể nói chuyện bằng sức mạnh, đúng không?'

"Có thể nói là vậy!"

'Vậy để ta dạy cho nó một khóa 'đừng nên xem thường nhân loại'!'

Vương Nhất Tự vận sức vào tay phải, trong khoảnh khắc nắm chặt nấm đấm khiến cho tảng băng vỡ vụn ra văng tung tóe.

Cổ Băng Long Quy nhìn cảnh tượng đó, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Tảng băng vừa rồi là nó dùng một nữa sức lực để phóng ra, với tốc độ lao đến như thế thì sức nặng và sức công phá là rất lớn, ấy vậy mà tên nhân loại kia lại có thể dùng một tay dễ dàng đón đỡ, thậm chí còn đánh nó vỡ vụn ra.

Vô lý!

Hết sức vô lý!

Nhân loại lại có thể mạnh như thế sao?!!

'Phiến La, nàng cùng Tố Tố và đám đệ tử lui ra xa một chút.

Để ta dạy dỗ con thú này!'

Vương Nhất Tự truyền âm cho Mộc Phiến La sau đó giơ bàn tay về phía Cổ Băng Long Quy.

"Tất cả tránh ra!"

Mộc Phiến La ra lệnh cho đám người, liền nhảy ra xa.

Trương Tố Tố cùng đám đệ tử lập tức nhảy theo sau.

Còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cả thân thể đồ sộ của Cổ Băng Long Quy bị một lực tác động, nhấc bổng nó lên.

Cổ Băng Long Quy phát ra những tiếng khừ khừ cố sức vũng vẫy nhưng vô vọng, lực lượng vô hình mà Vương Nhất Tự tác động lên quá lớn.

Chẳng mấy chốc, Cổ Băng Long Quy với cơ thể to lớn, nặng hơn ngàn cân bị nhấc bỗng lên, cách mặt đất hơn mười thước.

Tất cả mọi người đều tròn mắt dõi theo.

Chưởng môn (phu quân) của bọn hắn lúc nào cũng ngưu bức đến không thể tưởng tượng được.

"Bị Cầm Long Thức của bản tọa bắt trúng, vũng vẫy cũng vô ích mà thôi!"

Vương Nhất Tự quay người lại, lật ngược Cổ Băng Long Quy rồi nâng nó lên cao sau đó quăng mạnh xuống giữa diễn võ tràng.

Rầm!

Cổ Băng Long Quy bị ném mạnh xuống nền đá, lún sâu cả thước, đất đá văng tứ phía.

Nó đau đớn bởi cú va chạm mạnh rống lên từng tiếng thãm thiết.

Cái mai khổng lồ của nó cắm sâu dưới nền đá, mà bốn chân lại ngắn, dù nó có cố như thế nào cũng không thể tự lật lại được.

Vương Nhất Tự vận thân pháp nhảy lên cao phía trên Cổ Băng Long Quy, tay vận khí lực, xuất ra một đạo chưởng khống hữu hình.

Cổ Băng Long Quy cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt nó chợt hiện lên hoảng sợ tột độ khi một móng vuốt khổng lồ tựa như vuốt rồng đang hung hăng đè xuống chỗ nó.

Đám người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó liền lập tức lùi ra xa hơn nữa.

Đùng!

Lực lượng khủng bố đánh ập xuống Cổ Băng Long Quy, nhấn nó lún sâu vào nền đá, bụi đất bay mịt mù, phải hơn hai, ba phút mới tản hết.

Và khi mọi thứ trở nên rõ ràng, đám đệ tử nhìn cảnh tượng trước mắt kém chút hoảng.

Ngay diễn võ tràng hiển hiện lên một vết móng hung thú hằn sâu vào đá, chính giữa là Cổ Băng Long Quy ánh mắt trắng dã, bốn chân chổng lên trời co giật liên hồi.

"Sức...sức công phá... khủng...khủng khiếp thật..."

Một tên đệ tử không giấu nổi cảm xúc lên tiếng.

Mộc Phiến La cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên với đòn vừa rồi.

Nàng trước kia cũng đã chứng kiến qua sức mạnh của phu quân, nhưng chưởng vừa rồi lại không giống những gì nàng đã từng nhìn thấy.

Nếu so với Giáng Long Thập Bát chưởng phải là một chính một mười, nhưng nếu so sánh kỹ hơn thì đòn vừa rồi dùng đối khán đơn mục tiêu lại khả dĩ hơn rất nhiều.

Vừa xuất ra nhanh, tốc độ lại hơn hẳn Giáng Long Thập Bát chưởng.

Nàng rất tò mò muốn biết thêm về loại chưởng pháp này, nó khá là tương đồng với Mị Vương Yêu Trảo của nàng.

"Các ngươi đã nhìn thấy rồi chứ, chưởng pháp vừa rồi của bản tọa?"

Vương Nhất Tự quay về phía đám đệ tử, hỏi.

"Đã thấy, thưa chưởng môn!"

"Chưởng pháp vừa rồi tên là Bàn Long Kích!

Là một loại chưởng pháp Vương phẩm cấp hữu hình khí linh!

Mạnh hơn rất nhiều so với Tu La chưởng!"

Vương Nhất Tự hai tay chắp sau lưng, giải thích.

"Bản  tọa khi nãy đã đưa yếu quyết chưởng pháp này cho Thiên Tuyết, chốc nữa sẽ phân phát cho các ngươi mỗi người một quyển.

Ráng mà tu luyện cho chăm chỉ!"

"Đa tạ chưởng môn!"

Đám đệ tử đồng thanh hô lớn, phấn khích muốn nhảy cởn lên.

Tu La chưởng ấn, một Thượng phẩm chưởng pháp, rất mạnh, nhưng nay chưởng môn lại ban cho thêm một loại chưởng pháp thậm chí còn mạnh hơn gấp nhiều lần, cả đám máu trong người như sôi lên.

"Chưởng môn, còn con rùa này...tính thế nào...?"

Lục Thiên Cầm hỏi.

"Mang nó vào nhà bếp, nấu lên, dù sao tối nay chúng ta cũng mở tiệc"

Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Mộc Phiến La, Trương Tố Tố cùng đám đệ tử khoé miệng giật giật liên hồi.

"Đó là một Ngũ giai Linh thú đấy!

Ngươi bị ngu hay gì mà đem nấu nó?!!"

Hệ thống gào thét lên.

'Ở Thương Sơn phái, không cho phép thể loại khinh dễ người khác tồn tại!

Cho dù có là Nhất giai Linh thú, ta cũng giết!'.


Load failed, please RETRY

每周推薦票狀態

Rank -- 推薦票 榜單
Stone -- 推薦票

批量訂閱

目錄

顯示選項

背景

EoMt的

大小

章評

寫檢討 閱讀狀態: C92
無法發佈。請再試一次
  • 寫作品質
  • 更新的穩定性
  • 故事發展
  • 人物形象設計
  • 世界背景

總分 0.0

評論發佈成功! 閱讀更多評論
用推薦票投票
Rank NO.-- 推薦票榜
Stone -- 推薦票
舉報不當內容
錯誤提示

舉報暴力內容

段落註釋

登錄