Sáng hôm sau, Minh Tâm tỉnh dậy, trên người hắn không biết từ lúc này xuất hiện một chiếc áo máu trắng, hắn không dám chắc đây có phải áo của sư tôn hắn.
Minh Tâm nhìn xung quanh không thấy y đâu nghĩ bụng có lẽ chắc sư tôn đã xuất quan rồi, hắn xếp dọn chiếc áo xong hắn đứng dậy cầm nó theo ra ngoài.
Hắn vừa đi ra ngoài đã thấy Diêm Hạc đứng trước động chờ hắn, Minh Tâm đi đến trước mặt Diêm Hạc hỏi:"Sư huynh, sao huynh lại đứng ở đây?"
Diêm Hạc thở dài nhìn hắn nói:"Ta bị phạt."
Minh Tâm ngạc nhiên hỏi hắn:"Tại sao huynh lại bị phạt?"
Diêm Hạc lại thở dài nói:"Sư tôn kêu ta đến canh chừng Thiên Hòa trưởng lão mà ta lại để đệ đi nên sư tôn rất tức giận mới phạt ta đến đây đợi! Mà ngài ấy đâu rồi?"
Minh Tâm đưa chiếc áo ra cho hắn xem hỏi:"Đệ không biết sư tôn đi đâu nhưng chỉ để lại cho đên cái áo này thôi!"
Diêm Hạc nhìn chiếc áo rồi nhìn Minh Tâm nói:"Thôi đệ về nghỉ ngơi đi, chắc đệ cũng mệt lắm rồi nhỉ?"
Minh Tâm chỉ "vâng" một tiếng rồi cầm chiếc áo đi về núi Huyền Dương.
Sư huynh nói cũng đúng cả đêm hôm qua mình ngủ đều không được thoải mái, hắn cầm chiếc áo đi về phòng nghỉ ngơi.
Ở Chu Dương điện, các chưởng môn và các trưởng lão đều tập hợp ở đây để bàn chuyện Bạch Hổ, ai ai cũng lo lắng bởi vì một khi Bạch Hổ thoát ra thì hắn nhất định sẽ khiến thế giới này hủy diệt.
Công Tuấn ngồi bên phải điện nhìn xung quanh hỏi:"Chúng ta bắt đầu được chưa, Đương chưởng môn?"
Đương Khải Dương ngồi trên cao chủ trì cuộc bàn luận nhìn hắn nói:"Ngài đợi một chút, y sẽ tới nhanh thôi!"
Từ "y" trong miệng hắn nói thì ai cũng thừa biết hắn đang nhắc đến người nào.
Chưa được bao lâu thì hắn cất tiếng:"Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!"
Mọi người nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn thấy một người đang đi vào, y mặc bạch y, tóc chỉ lấy một ít cột lên, nhan sắc tuyệt đỉnh. Y từng bước bước vào trong điện, khuôn mặt lạnh lẽo không một chút biểu cảm.
Y đi đến ngồi bên cạnh Đương Khải Dương, lúc này Đương Khải Dương mới nói:"Chúng ta bắt đầu đi!"
Công Tuấn đứng dậy nói:"Mọi người cũng đã biết Bạch Hổ đã trốn thoát, mọi người đều biết nếu hắn trốn thoát thì hậu quả trở về sau sẽ hỗn loại như thế nào!"
"Đúng vậy!"
"Ngài ấy nói rất đúng, chúng ta phải nghĩ cách để ngăn chặn hậu quả này."
Công Tuấn lại nói tiếp:"Nếu trong số mọi người, ai có biện pháp tốt để ngăn chặn hậu quả này thì hãy lên tiếng đi."
Hắn nói xong thì mọi người bắt đầu xôn xao, bỗng nhiên có người cất tiếng nói:"Nghĩ cách ngăn chặn Bạch Hổ để sau, hiện tại chúng ta đang có mối đe dọa ngầm rất lớn."
Mọi người nhìn theo hướng vừa mới cất tiếng nói, người nói câu đó không ai khác chính là Thiên Hòa trưởng lão - Thiết Phong Minh.
Công Tuấn nhìn y hỏi:"Chuyện này rất quan trọng tại sao ngài lại nói để sau được, ngài có biết một khi hắn trốn thoát thì thế giới sẽ loạn đến mức nào không?"
Mọi người đều cảm thấy hắn nói rất đúng, cho rằng y là người sai. Đương Khải Dương quay sang nhìn sắc mặt của y, sắc mặt y không lộ một chút biểu cảm nào. Y nói:"Vậy ta hỏi ngài, trận pháp Huyền Thiên Ma đã được tu sửa vậy tại sao hắn có thể thoát ra một cách dễ dàng như vậy, vậy tại sao ba trăm trước hắn không phá trận pháp để thoát ra mà phải để đến bây giờ?"
Trận pháp Huyền Thiên Ma một khi được tu sửa hoàn toàn thì nó có thể nhốt một yêu thú thượng cổ trong vòng năm năm, nếu muốn phá nó thì một phải phá từ bên ngoài hoặc yêu quái ấy có thể phá từ bên trong nhưng phải biết được mắt trận ở đâu.
Câu hỏi này của y làm Công Tuấn hiểu ra được điều gì đó, Đương Khải Dương quay sang hỏi y:"Ngươi đến trễ vì chuyện này sao?"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng. Bỗng nhiên có người khác cất tiếng:"Nhưng chúng ta không thể vì chuyện này mà không đề phòng bạch hổ."
Mọi người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, người nói chính là chưởng môn của Lục Nhàn Hào môn - Luân Lương, y lạnh lùng nhìn ông, ông bị y nhìn đến lạnh run người, Công Tuấn nhìn vậy liền lên tiếng giải vây:"Ngài ấy nói cũng đúng, ta đề nghị chia ra làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất thì truy tìm tung tích của Bạch Hổ, nhóm thứ hai thì điều tra ở cấm địa. Chư vị thấy ý kiến này như thế nào?"
Đương Khải Dương nghĩ ngợi rồi quay sang hỏi Thiết Phong Minh:"Ngươi thấy ý kiến này như thế nào? Phong Minh?"
Thiết Phong Minh chỉ "ừm" một tiếng, Đương Khải Dương biết y đồng tình cũng chẳng nói gì, hắn nói:"Vậy chúng ta cứ làm theo ý của Công chưởng môn đi."
Mọi người đều không có ý kiến gì, Công Tuấn nói tiếp:"Vậy chúng ta chia làm sao hay mỗi môn phái cử người ra làm nhiệm vụ?"
"Ý kiến của ngài ấy được đấy!"
Mọi người làm theo lời Công Tuấn nói cử ra người, cử ra người làm nhiệm vụ thì lại không có người chỉ huy hai nhóm nên mọi người lúc này bàn tán xôn xao.
"Chúng ta đề cử người nào bây giờ?"
"Ta thấy Thiên Hòa trưởng lão được đấy, dù sao y cũng đạt đến Đại Thừa Kỳ lại được người nhân gian tôn kính, các người thấy sao?"
"Ta thấy được đấy nhưng mà còn thiếu một người nữa nên chọn ai đây?"
"Lý Tôn!!"
"Được đấy, hắn dù sao cũng được mọi tôn kính nhưng tính tình hắn không biết có hợp không?"
Sau khi mọi người bàn bạc xong đều đồng ý để Thiết Phong Minh và Lý Tôn chỉ huy hai nhóm, Đương Khải Dương lại quay sang hỏi y:"Ngươi làm được không?"
Thiết Phong Minh cũng chỉ nói "được" một tiếng, Đương Khải Dương nói tiếp:"Ngươi sẽ chỉ huy nhóm truy tìm Bạch Hổ, lần này đi ngươi có đem theo ai không?"
Thiết Phong Minh mặt không cảm xúc nói:"Hai đồ đệ của ta!"
Đương Khải Dương chỉ "ừm" một tiếng rồi đứng dậy nói:"Chúng ta quyết như vậy đi, ngày mai sẽ bắt đầu làm nhiệm vụ. Chư vị đi thong thả!"