下載應用程式
45.45% [Jibaku shounen Hanako-kun]: Ngày cưới của đôi ta / Chapter 5: Chap 4: "Thế giới cổ tích" ở sự đời

章節 5: Chap 4: "Thế giới cổ tích" ở sự đời

Một ngày dài nữa lại đi qua trên những nụ cười và niềm hạnh phúc giản đơn từ mỗi con người. Bình minh đã lên, trên những phiến lá ngoài sân vườn đã đọng lại những giọt sương long lanh của buổi sớm. Mảng nắng vàng dịu dàng lọt qua khe cửa, vuốt ve mái tóc bạch kim đó, cố đánh thức cô công chúa đang say giấc trên chiếc giường êm.

Tôi khẽ cười khi đôi mi của em khẽ nhíu lại khi nhận được những tia sáng vàng. Dịu dàng xoa đầu em, em đã rất mệt rồi nhỉ? Khóc suốt cả đêm qua cơ mà...

- Anh xuống bếp làm chút gì đó để ăn, em ngủ thêm chút đi nhé.

Tôi xuống lầu, tiến đến gian bếp nhỏ mà hằng ngày em nấu mỗi bữa sáng cho bản thân. Nhìn thoáng qua tôi thấy em có vẻ khá chật vật với căn bếp này khi còn nhỏ. Tôi nhấc chiếc nồi nhỏ hình chú gấu con lên bếp, không gian nhỏ này gợi lại trong tôi nhiều kỉ niệm khi tôi lần đầu đến nhà em.

***

- Hôm nay cậu đến nhà tớ chơi! Tớ sẽ nấu cho Amane-kun ăn một bữa thịnh soạn nhất!

Một bé gái với chiếc tạp dề trắng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng đang tự tin nhìn vào cậu nhóc đối diện. Một hoàn cảnh hồn nhiên đến lạ của tuổi 15 khi tôi được ở nhà cô nhóc nhỏ đó trong ba ngày. Đôi tay nhỏ nhắn hí hửng chuẩn bị nguyên liệu, đôi Ruby rung động trong sắc màu của nắng ấm hôm đó tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

- Phiền cậu quá Yashiro, vì Tsukasa bận đi thi giải bóng đá thay tớ ba ngày nên...

- Có sao đâu! Mà cậu ham chơi quá đấy Amane-kun! Đá đến mức chấn thương khớp...

Em ngăn lại lời nói của tôi, vừa nói vừa nấu ăn cứ như một bà nội trợ! Trong khoảnh khắc đó...tôi đã suy nghĩ đến chuyện tương lai giữa anh và em, liệu sau này anh sẽ nấu cho em ăn như cái ngày em đã dành tận ba ngày liền để chăm sóc anh không? Và có lẽ anh đã nhận được câu trả lời chính đáng của thời gian

***

- Amane-kun?

Một giọng nói ngọt ngào của một thiếu nữ đã vang lên, em dậy rồi nhỉ? Tôi quay sang nhìn cô gái nhỏ ngày nào, đôi Sponel mờ đục vì mệt mỏi, em khó khăn nhìn xung quanh mà tôi thấy thương...vội đỡ em đến bàn ăn

- Cậu ăn đi Yashiro

- Ơ...ừm, món này...có phải là món đầu tiên tớ nấu cho cậu ăn không Amane-kun?

Đôi hồng ngọc ngạc nhiên với món ăn trên bàn, đảo mắt nhìn tôi trong sự ngạc nhiên. Tôi xoa đầu em, vuốt ve những lọn tóc trắng đã lâu rồi tôi không được gặp.

- Ừm. Đây cũng là lần đầu tiên tớ nấu cho một cô gái đấy! Coi như hoà nhé

Tôi nở nụ cười nhìn em trong hạnh phúc. Có phải tôi hoa mắt không? Em đang đỏ mặt đầy ngại ngùng đó sao? Thích thật, giờ đây tôi và em cứ như một cặp đôi đang yêu vậy. Giá như thời gian cứ mãi ngưng đọng như thế thì tốt quá! Nhưng điều đó sẽ không xảy ra đâu, đời người ai cũng sẽ có người yêu mình thật lòng... cùng đi hết cả một quãng đường dài phải không em?

Ánh mắt tôi dần khép lại nặng nề, thật khó chịu, giá như ngày đó tôi nói lời yêu sớm hơn, thì bây giờ em vẫn đợi tôi đúng không? Lòng ngực tôi càng đau rát, khó thở quá, tim cứ đập dồn dồn, đè nén đi những xúc cảm hân hoan đó...tại sao vậy...tại sao lại thế?

Dù tôi cố gắng bao nhiêu để thay đổi trong tương lai, nhưng em lại không thể đi cùng tôi đến cuối cuộc đời. Tôi thấy nhớ những ngày em vui đùa cùng tôi. Nhớ những chiều tà cùng em dạo bước trên con phố đông người như thể tả là một cặp...thanh xuân của học sinh trôi nhanh thật, thoáng chốc tôi và em đã gần ba mươi và cần có người mình thật sự yêu bên cạnh.

- Yashiro này...

- Hửm?

Đôi mắt long lanh đó nhìn anh trông rất hồn nhiên, như một viên đá quý phản chiếu hình ảnh của tôi trong mắt em vậy. Tôi khó khăn thở, cổ họng đau rát, nghẹn ngào trong nỗi đau tinh thần.

- Cậu và Kou sắp kết hôn phải không?

- Hả? Làm gì có?

Câu trả lời của em làm tôi sững người, tôi lặng người trước lời nói của em. Không có sao? Vậy có nghĩa là...

- Không có thật sao?

- Không!

Em lắc nhìn tôi như thể tôi là người nói ngớ ngẩn. Em chưa hề yêu Kou, chưa đính hôn và em sống một mình! Tại sao giờ đây tôi mới để ý rằng Kou không dọn đến sống cùng em khi đã đính hôn ước? Sao em lại tùy tiện cho một thằng đàn ông như tôi ở nhờ qua đêm, hoá ra ngay từ đầu anh ta sắp đặt "trò chơi" này dành tặng cho tôi!?

- Sao cậu lại hỏi vậy Amane-kun?

- A... không có gì! Tớ nghe Minamoto-senpai nói cậu sắp đính hôn nên tớ vội về thăm cậu.

- À, cậu là người thứ ba bị Minamoto-senpai lừa đấy! Aoi và Akane tưởng thế thật đã vội về thăm tớ hai tuần trước. Tớ phải giải thích rất nhiều đó...

Em nở nụ cười ngượng ngùng nhìn tôi, mặt em đã bắt đầu ửng hồng vì sự hiểu nhầm tai hại này. Lòng tôi đã nhẹ hơn, tôi thở phào, uống một ngụm nước để kìm niềm vui và cơn giận sắp sửa phun trào! Tôi vui vì tôi vẫn còn cơ hội, nhưng cay đắng khi bị hắn ta lừa lần nữa

- À, thật ra người đính hôn là Kou và Mitsuba! Họ sẽ kết hôn vào tuần sau, cậu đi không Amane-kun?

- Đi chứ!

Kết thúc bữa sáng trong niềm hân hoan, tôi cùng em dạo bước trên phố trong sự chú ý của các cô chú hàng xóm gần nhà em. Em có vẻ ngại ngùng nhỉ, đi cứ cuối mặt rồi đi sát vào anh, nở nụ cười khổ sở, giá như anh chính thức là chồng em thì tốt biết mấy

Rảo bước trên con phố ngập tràn nắng vàng, tôi cùng em đi thăm các cửa hàng thời trang lớn để chọn trang phục cho ngày cưới của Kou và Mitsuba.

***

- Nè Amane-kun.

- Hửm?

- Nếu sau này tớ lấy chồng...cậu sẽ đến tham dự chứ?

- Tất nhiên! Và tớ sẽ là chú rể của cậu!

- Mồ~~ không nói chuyện với cậu nữa!

- Cậu trẻ con thế Yashiro?

***

Sau một thời gian dài, gần hết cả nửa ngày trời! Cô ấy cũng chọn được một bộ trang phục ưng ý, nhưng kì lạ thật! Tôi không thấy mệt mà còn rất vui, mỗi khi em bên anh, anh đều cảm thấy rất ấm áp và thoải mái. Vậy ra đây là cảm giác của được yêu sao? Nếu thế thì tôi muốn kéo dài cảm giác này mãi mãi, không biết em có muốn cùng tôi đi cả một chặng đường dài nằm ở vạch đích của một gia đình nhỏ không Yashiro?

Trở về nhà em trong tâm trạng phấn khởi, tôi không thể kìm được cảm xúc vui vẻ khi bên em. Ánh hoàng hôn le lói khắp cả căn bếp, trông thật đẹp và yên bình làm sao, một ngày mới và lòng ngập tràn hạnh phúc đến lạ. Tôi thả mình trôi vào những đám mây hồng như kẹo bông kia, thật êm ái làm sao! Thật cảm ơn ông trời đã cho tôi thêm cơ hội để nắm trọn vẹn khoảnh khắc này, nhất định trong tương lai không xa...tôi sẽ lấy hết can đảm mà cầu hôn em!

- Amane-kun này

- Sao thế Yashiro?

- Tớ ước gì mình là những áng mây đó! Nhẹ nhàng trôi như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Em làm tôi ngỡ ngàng lắm đấy! Đó cũng là câu hỏi ngớ ngẩn tôi từng đặt ra trước đây cho bản thân mình. Em đang áp lực sao? Hay đã phải lòng ai rồi mà không chịu nói ra?

- Mây chỉ là hơi nước, sao có thể sống mãi trên Trái Đất được? Rồi chúng cũng sẽ tan thôi!

- Ừ, phải ha...

- Nếu cậu đặt cuộc sống vào những đám mây kia thì cậu vẫn chưa thể biết được "thế giới cổ tích" ở sự đời đâu.

- "Thế giới cổ tích" ở sự đời?

- Cậu nghỉ sớm đi.

Tôi phớt lờ đi câu hỏi của em. Phải, thế giới cổ tích đúng là không tồn tại hoàn toàn! Nhưng một trang sách và quá khứ con người đã đi qua đi là câu chuyện cổ tích của riêng họ về những mối tình sầu bi...hãy ân trọng tình cảm của đối phương, cũng như sự hiện diện của họ. Bạn hiểu chứ?


Load failed, please RETRY

每周推薦票狀態

Rank -- 推薦票 榜單
Stone -- 推薦票

批量訂閱

目錄

顯示選項

背景

EoMt的

大小

章評

寫檢討 閱讀狀態: C5
無法發佈。請再試一次
  • 寫作品質
  • 更新的穩定性
  • 故事發展
  • 人物形象設計
  • 世界背景

總分 0.0

評論發佈成功! 閱讀更多評論
用推薦票投票
Rank NO.-- 推薦票榜
Stone -- 推薦票
舉報不當內容
錯誤提示

舉報暴力內容

段落註釋

登錄