Tất cả mọi người trong phòng quản lý camera của tòa nhà YOYO đều vô cùng kinh ngạc nhìn màn hình và nhìn vào chiếc bộ đàm mà đội trưởng Trung Thông đang cầm trên tay, ai nấy căng thẳng tột độ.
- Dạ, khu vực nhà vệ sinh là 0,5 Sievert, bên ngoài sảnh ra phía cửa là 0,3 Sievert, độ bức xạ cao nhưng không GÂY HẠI đến người, vì trong luồng bức xạ PHÁT HIỆN có tia Admas.
Tiếng Hoàng Phi thông báo ngay lập tức vang qua loa ngoài.
- Nhanh vậy sao? T-DRAGON đúng là danh bất hư truyền.
Lê Kha trố mắt ngạc nhiên.
- Đúng là nó rồi!
Trung Thông cúp máy, nhìn điều tra viên lo ngại, xong tiếp tục gọi cho đội phó
- Cậu mau gọi cho cô ấy!
Dưới sảnh tòa nhà bây giờ đã vắng khách hơn. Nhìn qua cửa kính, ngoài trời nắng trưa đã bắt đầu gay gắt, chỉ còn vài chiếc ô tô nằm gần chiếc xe bus đặc nhiệm của BIỆT ĐỘI RỒNG. Có lẽ, vì sự cố đứa bé mất tích, chủ sở hữu Trung tâm Thương mại YOYO sắp tới sẽ phải rất lo lắng để bảo vệ và giữ uy tín thương hiệu của mình. Bất kỳ một doanh nghiệp nào thành công cũng không thể tránh khỏi những rủi ro từ đối thủ cạnh tranh, không loại trừ nghi vấn kẻ xấu nào đó đã dàn cảnh tạo nên câu chuyện ngày hôm nay, gia đình đứa bé có thể là nạn nhân hoặc cũng có thể là kẻ thông đồng... Người ta gọi những giả thiết này là "dư luận", là "tin đồn", là "scandle"… những thứ vô hình nhưng có sức ảnh hưởng rất lớn đến sinh mệnh của những con người hay tổ chức nào đó có liên can.
Chip vẫn đang khẩn trương nhập chi tiết các thông số bức xạ vào file lưu trữ, trong khi Hoàng Phi cẩn thận đo từng góc và gửi số liệu qua hộp thư inbox riêng của BIỆT ĐỘI RỒNG. Trên tay Hoàng Phi là một thiết bị chuyên biệt, vừa là bộ đàm, vừa là máy đo bức xạ, vừa được dùng như một chiếc điện thoại cảm ứng đa năng. Mỗi người đều vừa làm việc, vừa đuổi theo những phân tích, phán đoán của riêng mình.
Ở chỗ quầy tiếp tân, các điều tra viên khác cũng đang lập hồ sơ và thu thập, ghi chép lại các chứng cứ.
Hộp thư riêng mang tên T-DRAGON trên màn hình máy tính của Chip nhảy liên tục các tin nhắn, là các thông số, mô tả, hình ảnh do đội trưởng và đội phó gửi vào. Tay Chip lướt trên các phím nhanh đến mức không thấy được ngón tay chạm vào phím nào, đây là điểm khác biệt mà không có một chàng IT nào so kèo được. Thỉnh thoảng, anh chàng dừng lại, tháo mắt kính ra lau, vừa lau vừa tranh thủ check tín hiệu từ con chíp nhỏ trên gọng kính, anh chàng gật gù khi thấy chiếc điện thoại trên tay cô gái xinh đẹp ở quầy mỹ phẩm vẫn nhấp nháy báo sự hiện diện của thiết bị nghe lén được cài trong đó.
Những dòng chữ in hoa lần lượt hiện lên trên màn hình lớn.
Trung Thông: CHUẨN BỊ "BẮT BÓNG"!
Hoàng Phi: CHỊ BÁCH HỢP GỌI LẠI CHO THIÊN Ý NHÉ!
Chip vừa tranh thủ gõ một tay trên phím, tay còn lại lấy điện thoại gọi cho cô bạn thân thiết của mình.
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở góc khu vườn, thuộc địa phận của BIỆT ĐỘI RỒNG, chỉ có vài tia sáng yếu ớt soi qua từ kẽ giữa hai cánh cửa chỗ khung cửa sổ màu xanh rêu, Thiên Ý ngồi thu mình trong góc tối, mắt nhìn trân trân vào khoảng không vô định. Không gian yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió đè vào khung cửa nghe kọt kẹt. Gương mặt tuổi đôi mươi dưới cái mũ trùm ẩn khuất một nét buồn khó tả, nhìn vào ai cũng có thể có cảm giác cô gái như đang đóng băng cảm xúc và khóa lại mọi cánh cửa của tâm hồn mình. Ít ai biết được rằng, cô ấy cũng không biết cách nào để tự nung chảy và giải thoát bản thân ra khỏi sự cô độc đến tận cùng.
Vẫn trạng thái u uất, cô gái nhắm nghiền mắt lại, lắng nghe thời gian trôi qua từng giây chậm chạp. Bỗng cô chợt nghe một giọng đàn ông và một giọng phụ nữ la thất thanh "Chạy! Chạy!", "Thiên Ý chạy đi! Thiên Ý chạy đi", tiếp theo là giọng của một người đàn ông luống tuổi gắt gỏng: "Thiên Ý, không được chạy!" làm cô giật mình, mở bừng mắt, người mềm nhũn. Quanh cô chỉ có nhiều và rõ ràng nhất là bóng tối, không có một ai khác.
Thiên Ý nằm ra sàn nhà kế bên chiếc giường phủ grap trắng, co người lại thành một vòng tròn, cô vòng tay ôm chặt đầu gối mình, ngực rung lên từng hồi, ánh mắt trong bóng tối lóe xanh như mắt mèo.
Có tiếng chuông điện thoại reo trên giường từng chặp, từng chặp đầy kiên nhẫn. Thiên Ý bò dậy cầm điện thoại lên, bấm và đưa vào tai nghe, im lặng. Xong cô mở khóa lướt nhìn màn hình cảm ứng, nhíu mày, chăm chú.
Ở hiện trường chỗ tòa nhà YOYO, Chip làm thao tác lưu lại tài liệu, và nhắn vào hộp tin riêng của T-DRAGON sau khi đã nổ lực liên lạc với Thiên Ý nãy giờ.
Chip: EM THẤY CÔ ẤY "SEEN" TẤT CẢ TIN NHẮN CỦA CHÚNG TA.
Trung Thông: CHẮC CÔ ẤY BIẾT CẦN PHẢI LÀM GÌ!
Chip thoáng thở dài, và từ từ thu dọn các thứ vào vali.
Hoàng Phi đứng chỗ các điều tra viên làm hiệu cho Chip về lại xe trước. Anh cần hỏi thêm một vài chi tiết khác để tìm manh mối về bé gái bị mất tích.
Anh bảo vệ mở cửa chính theo yêu cầu của quản lý khi thấy Chip chuẩn bị đi ra. Vẫn hai tay xách hai vali, mắt đeo kính đen có sợi dây giữ gọng, Chip lại khệnh khạng bước, không quên ghé chỗ quầy tiếp thị mỹ phẩm, cười và nói nhỏ vào tai cô gái bán hàng.
- Kiểm tra lại điện thoại của em, nó bị cài con bọ chét ghi âm lén. Có ai đó đang si mê em hoặc ga-tô với em. Cẩn thận nhé!... Anh là Chip, một IT VIP. Tin anh đi!
Nói xong, Chip nhoẻn miệng cười bí hiểm, đi nhanh về phía cửa khi cô gái còn chưa hết ngạc nhiên. Cô gái cầm điện thoại của mình lên săm soi, nửa tin nửa ngờ. Nhìn điệu bộ của chàng IT, người ta chỉ đoán thế nào anh chàng này cũng vừa nói mấy câu tán tỉnh cô gái đẹp, hoặc họ là hai người quen nhau từ trước và có điều gì đó bí mật cần giữ kín.
Dưới tầng hầm, chỗ phòng camera của bảo vệ, không khí lúc này vẫn vô cùng căng thẳng. Đôi vợ chồng trẻ hoang mang nhìn Trung Thông và Lê Kha sau khi trực tiếp thấy hai cái bóng trắng trên màn hình của bảo vệ. Người mẹ không thể kìm được xúc động, khóc lên thảm thiết.
- Không lẽ con gái tôi bị ma quỷ bắt mất? Nó chỉ mới 6 tuổi, làm sao…
Người chồng mặt tái mét, quỵ xuống kế bên chân vợ.
Anh bảo vệ cũng hoang mang theo:
- Gần đây trẻ con ở thành phố bị bắt cóc rất nhiều, hay là…
Tất cả mọi người lại nhìn nhau đầy lo lắng. Lê Kha thừa hiểu vụ án này không thuộc sở trường và ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát thành phố.
- Chúng tôi hy vọng T-DRAGON sẽ xử lý tốt vụ này!
Điều tra viên bắt tay Trung Thông, dặn dò:
- Tôi sẽ gởi công văn có đóng dấu từ sếp sớm trước khi BIỆT ĐỘI RỒNG hành động. Đợi tôi nhé!
Cảm ơn anh. Chúng tôi đang định vị đường đi của tia bức xạ và theo dấu ngay lập tức. Hy vọng bé Ruby sẽ sớm an toàn.
Đội trưởng Thông trấn an, nhưng thật tâm anh không có chút mong đợi nào về sự có mặt của cái công văn có đóng dấu này, nó thật sáo rỗng và vô cảm.
Người chồng lại có cuộc điện thoại của khách, anh bắt máy và gào lên:
- Tôi hủy hợp đồng với ông, đồ kẻ cướp!
Người chồng tức giận tắt máy ngay lập tức. Anh ta quay qua siết chặt tay Trung Thông như cầu khẩn, sau đó mới dìu vợ đi theo điều tra viên về sở cảnh sát để hoàn tất hồ sơ.
Trung Thông lấy chiếc nón phớt trên đầu bảo vệ xuống và đội trở lại trước sự tiếc nuối của anh ta:
- Cảm ơn người anh em!
Đội trưởng BIỆT ĐỘI RỒNG vừa đi, vừa nói, vừa cười đầy ẩn ý.
- Đứa bé đang đợi chúng tôi chứ không phải đợi công văn có đóng dấu!
Chờ đợi, không phải lúc nào cũng có nghĩa là đạt được điều mình mong muốn, nhất là khi chúng ta biết rõ sự chờ đợi đó không còn cần thiết. Huống chi, một đứa trẻ ngây thơ vô tội cần được nhanh chóng giải cứu đang lọt vào tay của một kẻ gần như vô hình, một "cái bóng trắng" bí ẩn lạ lùng. Liệu đây có phải là "nhiệm vụ bất khả thi" với BIỆT ĐỘI RỒNG ở lần phá án này?!