Ngày hôm sau, Hàn tỉnh lại, nhìn đến Lâm Sơ Tâm đã mua đồ ăn sáng trở về, cô giúp anh nâng đầu giường lên, sau đó mở ra cái bàn nhỏ.
"Ăn bữa sáng đi!"
Cô mua cháo trắng cho anh, thực thanh đạm, bởi vì anh mới làm phẫu thuật xong, chỉ có thể ăn chút thức ăn lỏng.
Lệ Cảnh Hàn cầm tay cô, nhìn cô giống như cô con dâu nhỏ chăm sóc cho anh, anh thực thích bộ dáng này của cô.
Lâm Sơ Tâm trừng mắt liếc anh một cái: "Anh lôi kéo em làm gì? Ăn bữa sáng."
Hàn cầm thật chặt tay nhỏ của cô thêm một ít: "Vì cái gì em không thể tin tưởng anh chứ?"
Thanh âm anh có chút khàn, nhìn ánh mắt cô lãnh trầm có chút dọa người, rõ ràng mang ý tức giận.
Trong lòng Lâm Sơ Tâm vẫn là có một chút dao động, ánh mắt nhìn anh chứa rất nhiều cảm xúc.
"Về sau em đều sẽ tin tưởng anh."