Câu tiếp theo, cô không nói ra, cô đã hứa với Hàn, từ nay về sau không đồ ngọt nữa, vì anh ngay cả thứ mình yêu nhất cô cũng bỏ, lúc đầu rất khó, lâu lâu liền thành thói quen.
Dục thấy vẻ mặt cô, liền rụt tay lại, đưa điểm tâm lên miệng.
Thực ngọt, cũng thực ngon.
Khi còn nhỏ, anh thích nhìn cô ăn bánh dâu tây nhất, cô vừa ăn, vừa cười, rất đáng yêu, cũng rất hồn nhiên.
Lăng Tử Mạt thấy anh nhìn mình chăm chú, hơi đau lòng.
Cho dù có làm bạn gái của anh, cô vẫn chưa thể buông bỏ được, như vậy chỉ khiến Dục tổn thương thêm mà thôi.
Cô uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt thanh triệt sạch sẽ.
"Dục, thực xin lỗi! Có một số việc em đã biến nó thành thói quen, nếu ở bên em, anh cảm thấy không thoải mái lắm, anh có thể từ bỏ."
Dục kiên định ngẩng mặt, đôi mắt hẹp dài không còn có ý cười, khuôn mặt tà mỹ đầy nghiêm túc.