Lâm Sơ Tâm đỏ mặt, nói với anh.
"Không được, tôi vừa ăn rồi, cậu cùng Lăng tiểu thư cứ đi ăn đi."
Lăng Tử Mạt lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó nhấc chân bước đi.
Cô cảm thấy Lăng Tử Mạt đặc biệt có cá tính, nữ hài như vậy quả thật rất cuốn hút.
Dục cùng cô cáo biệt: "Để tôi gọi tài xế đưa cô về nhà."
"Không cần, cậu mau đi cùng Lăng tiểu thư đi, tôi đi trước."
Dục nhìn cô nhanh chóng rời đi, lại nhìn tà váy màu lam thấp thoáng xa, Đường Đường vẫn chưa thể quên anh trai được. Ánh mắt hơi tối sầm lại, lấy di động ấn số.
"Anh..."
Đầu dây bên kia có nghe máy nhưng lại không nói chuyện, lãnh đạm đợi, thân nhân cùng bằng hữu đều cũng đã quen. Cho nên Dục trực tiếp mở miệng gọi anh một tiếng, mà anh chỉ nhàn nhạt nói "Ừ"
"Nãy em có thấy Sơ Tâm bước ra từ Dạ Cung, hình như vừa uống rượu, hẳn là xã giao. Anh, tiểu nữ hài xã giao rất nguy hiểm, anh nhắc nhở cô ấy đi."