Lục Nam liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói.
"Sơ Tâm, tự giới thiệu chút đi."
Lâm Sơ Tâm nhìn những lão nhân gia dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi đó, cô khẽ gật đầu.
"Chào mọi người, tôi là Lâm Sơ Tâm, cháu gái Lâm Hán, lần đầu gặp, xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Dáng vẻ bình tĩnh của cô rất có phong thái của Lâm Hán năm đó. Mọi người tò mò nhìn cô gái này nhưng cũng không dám lỗ mãng.
Vốn dĩ bọn họ luôn có ý kiến với Lục Nam, cảm thấy Lâm lão gia tử không nên giao cả Huyền bang cho cậu ta, nhưng xem ra, người lão gia tử coi trọng chính là cô nhóc này.
Bọn họ cũng biết con trai lão gia tử không nên thân, tính cách yếu đuối, từ nhỏ đã không chịu nổi chuyện lớn.
Cho nên hiện giờ không ai phát biểu ý kiến, chỉ quan sát Lâm Sơ Tâm, muốn xem cô có thể nhận chức đứng đầu Huyền bang hay không.
Dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, bọn họ cũng không hy vọng nhiều lắm, chẳng qua chỉ là một loại kính ngưỡng với Lâm lão gia tử thôi.