Lâm Sơ Tâm nói với bà Lý: "Bà Lý, cảm ơn bà. Bà đi nghỉ sớm đi."
Bà Lý thấy biểu cảm của cô, biết là người phụ nữ Tiền Duyệt kia đã bán trộm căn nhà, thấy cô thật đáng thương.
"Sơ Tâm, có phải con không có chỗ để ở không?"
Trong khoảng thời gian này, cô đều ở viện chăm sóc ba, không trở về nhà, cho nên mới để người phụ nữ kia thành công.
Cô thật sự không nghĩ tới, Tiền Duyệt lại nhẫn tâm như vậy, lại đem nhà bán đi.
Trước đây cô cũng định bán nhà chữa bệnh cho ba, nhưng bán rồi bọn họ sẽ không có chỗ ở, càng phiền phức. Cho nên hôm nay mới đi trộm con chip đó.
Bà Lý thấy cô vẫn không nói chuyện, vì thế kéo cô vào nhà mình. Thẳng đến khi bà ấy nói.
"Hôm nay cháu ngủ ở phòng cho khách đi, ngày mai liền báo cảnh sát đi."
Lâm Sơ Tâm mới hồi phục tinh thần: "Dạ?"
Sau đó thấy phòng khách bà Lý chuẩn bị cho cô, cô cảm động, ôm lấy cánh tay bà.
"Bà Lý, cháu cảm ơn bà. Tối nay cháu thật sự là không có chỗ để ở."