Lương Mộc Tình đỡ hơn nhiều, thấy Nam Cung Ngạo vẫn luôn canh giữ bên người, cô khẽ vuốt mu bàn tay anh.
Nam Cung Ngạo vội chạy lại hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bởi vì trước khi mổ anh đã xem qua những biến chứng phát sinh hậu phẫu cho nên anh mới khẩn trương, sợ hãi như vậy.
Một người đàn ông lớn chừng anh vậy mà lại sợ hãi tới toàn thân phát run, không hề giống phong phạm trong quá khứ của anh.
Đôi môi Lương Mộc Tình tái nhợt mở miệng: "Không có. Em chỉ muốn hỏi anh là con gái chúng ta giống ai?"
Cô cảm thấy anh vẫn một mực nắm tay cô, hẳn là còn chưa thấy mặt con gái đâu.
Nam Cung Ngạo lúc này mới nhớ tới, anh quay đầu: "Anh còn chưa xem, để anh bế nó tới cho em nhìn, nhất định là xinh giống em rồi."
Nam Cung Ngạo bỏ tay cô vào trong chăn, sợ cô bị cảm lạnh.