Long Thiên Mặc quét mắt đến những kẻ đứng đối diện. Trong tay bọn họ đều có súng, hơn nữa là một đám người đánh đấm đặc biệt giỏi. Một mình gã đánh không lại bọn họ.
Vì thế gã nói với Tiểu Hành: "Chúng ta xuống lầu, theo sát phía sau."
Súng trong tay gã chọc chọc vào gã râu xồm.
"Không muốn chết thì mau nói bọn họ cút đi."
Vốn dĩ gã muốn một chiếc trực thăng nhưng gã không tin bọn họ. Mà trực thăng của gã đậu ở bên kia, chỉ cần gã và Tiểu Hành tới được đó thì có thể an toàn rời đi.
Hai mắt râu xồm hơi trừng lớn, hắn che cánh tay bị thương của mình, lạnh lẽo gằn giọng.
"Long...Thiên...Mặc…."
Dường như đã tức giận tới cực điểm, tên nhóc này dám bắn hắn, hơn nữa còn là tay phải.
Tiểu Hành nhìn lướt qua người nơi này, nói với Long Thiên Mặc.
"Bọn họ báo với người khác, chúng ta có thể ra ngoài sao?"
Tuy rằng Tiểu Hành rất nhỏ nhưng thứ này nhóc vẫn có thể hiểu.