Cô cắn chặt răng, nhìn đến ba của mình bị thương, và cô hận điều đó. Lấy chân dẫm lên mặt của kẻ xấu, trong đó có một người đã bị sùi bọt mép. Những người khác nhìn cô như vậy, sợ tới mức phải bỏ chạy.
Lương Mộc Tình đỡ Lương Lỗi dậy: "Ba, ba, ba có sao không?"
Khuôn mặt của Lương Lỗi vẫn bị đè trên mặt đất, khuôn mặt xám xịt, máu mũi cũng bị chảy ra bên ngoài, ông thở hổn hển.
"Tiểu Hành, mau cứu Tiểu Hành."
Lương Mộc Tình nhìn đến hình ảnh như vậy, cũng bị doạ tới hoảng sợ, cô lấy khăn để giúp ông lau máu, cầm máu chảy ra từ mũi của ông.
"Ba, không sao đâu, Nam Cung Ngạo ở đây, anh ấy sẽ bảo vệ Tiểu Hành."
Lương Lỗi lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đáy mắt ông tất cả đều sợ hãi, về sự mất mát của đứa trẻ, nó như trở thành cái bóng trong tim ông, lúc này ông mới nhớ tới vợ mình.
"Tiểu Tình, đỡ ba đi xem mẹ con."