Lương Mộc Tình chớp chớp cặp mắt to như quả nho đen: "Tiểu Huyên là ai?"
Sắc mặt Lương Mộc Hạo biến đổi: "Em không cần biết, dù sao anh không hy vọng em tới nhà của hắn."
Giọng anh khi nói lời này rất lạnh, vẻ mặt cũng giống như khối băng vậy.
Lương Mộc Tình than nhẹ một tiếng: "Anh hai, em biết anh để ý cái gì. Chính là trái tim của em cho anh ấy là tình cam tình nguyện, nếu anh ấy chết, em sẽ thực thương tâm."
"Hơn nữa anh ấy chính là ba của Tiểu Hành, em muốn cho Tiểu Hành có một gia đình đầy đủ."
Nghe nói như thế, trên khuôn mặt tuấn tú Lương Mộc Hạo có một tia rạn nứt: "Cái gì? Tiểu Hành là con của hắn?"
Vậy chẳng phải trước kia cô đều ở Nam Cung gia? Vì sao sau khi cô trở về không hề nhắc tới?
Lương Mộc Tình đi tới ôm lấy anh: "Anh hai, em biết anh thương em, nhưng là anh ấy thật sự tốt lắm. Trước kia nếu không có anh ấy chăm sóc em, em không thể sống đến hôm nay."