Bác sĩ Vương bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy không ngừng, ông ta kêu thảm.
"Tôi không biết các người đang nói cái gì, tôi không biết."
Lương Mộc Tình thấy ông ta thật đúng là dễ quên, tức giận đến vừa muốn động thủ một lần nữa. Nam Cung Ngạo giữ lấy tay cô, để cô nghỉ ngơi.
Nam Cung Ngạo lấy ra một khẩu súng, chĩa vào đầu của ông ta, hai mắt anh lạnh lẽo.
"Nói cho tôi biết, con tôi bị Long Thiên Mặc mang đi đâu? Anh ta muốn làm gì?"
Bác sĩ Vương lắc đầu nguầy nguậy, tôi thật sự không biết.
"Đùng đùng!"
Hai tiếng súng vang lên, bác sĩ Vương từ trên bàn trượt xuống mắt đất, ông ta kêu rên đau đớn.
"A!"
Hai chân của ông ta bị bắn trúng, máu tươi từ vết thương trào ra.
Giọng nói của Nam Cung Ngạo lại lạnh thêm mấy phần: "Tôi hỏi lại một lần nữa, bọn họ ở đâu?"
Bác sĩ Vương sợ hãi, cảm thấy người đàn ông này chính là ác ma, vậy mà dám nổ súng, ông không muốn chết.