Trước mắt Lương Mộc Tình tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Y tá nhanh chóng đỡ cô: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Lúc Lương Mộc Tình tỉnh lại thì nghe thấy tiếng khóc của y tá, cô đột nhiên mở mắt.
"Tiểu Hành, Tiểu Hành của tôi!"
Y tá ngẩng đầu lên, một y tá khác an ủi nói.
"Lương tiểu thư, không tìm thấy con của cô, đã báo cảnh sát rồi nhưng cảnh sát nói chưa mất tích 24 giờ không thể lập án."
Lương Mộc Tình xuống giường, nhìn y tá kia, y tá kia đã khóc đỏ cả mắt. Cô không thể trách người ta, chỉ có thể trách bản thân cô, vì sao không để ý con cẩn thận hơn.
Đúng lúc này điện thoại của Lương Mộc Tình vang lên, là Nam Cung Ngạo gọi đến.
Cô bối rối bắt máy: "Nam Cung Ngạo, Tiểu Hành đã đi lạc, em không tìm thấy thằng bé."
Nam Cung Ngạo nghe được giọng nói của cô, biết cô hẳn là đã khóc rất nhiều. Trái tim anh đau đớn, anh lạnh lùng nói.