Sau đó, Lương Mộc Tình vội vàng hoàn thành deadline đề án, cho nên vẫn bề bộn nhiều việc, Lương Tử Hành học xong, liền luôn ở bên cạnh cô.
Cô vẽ của cô, còn bé thì làm việc của mình.
Lương Tử Hành thỉnh thoảng lại ngó qua... Liếc nhìn cô một cái, thấy cô một lát nhíu mày, một lát lại vui vẻ, thật sự rất đáng yêu.
Bé nhịn không được cảm thán: "Chờ khi con trưởng thành nhất định sẽ cưới mẹ! Không cho mẹ cô đơn nữa!"
Lương Mộc Tình nghe được lời bé nói, xoay đầu lại cười ấm áp.
"Con trai, con tốt quá đi."
Nghĩ đến hồi trước cô một mình cô độc trong viện, cái loại cảm giác cô đơn bất lực này, ngẫm lại đều thấy khó chịu.
May là hiện tại cô đã có ba mẹ, cũng có anh trai, còn có một cậu con trai lúc nào cũng ở bên cạnh, hết thảy đều thực viên mãn, cô rất vui.
Về phương diện vẽ tranh Lương Tử Hành cũng rất có thiên phú, bé cầm bút lông tô tô vẽ vẽ, mà Lương Mộc Tình cuối cùng cũng chuẩn bị xong đồ án, vui vẻ duỗi eo.