"Nhưng mà chồng à, anh hình như đang đau lòng Ám Lang hả?"
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt dừng trên người Ám Lang, giống như đang nhìn đứa con của mình:
"Nó giống như một nửa con của anh."
Bởi năm đó Ám Lang đã cứu anh, cho nên tình cảm của anh với Ám Lang mới tốt như vậy.
Mang nó theo bên người thực ra là để nó thoải mái một chút, lại sợ bản tính vốn có của nó dần mất đi, nên anh là một người cha rất mâu thuẫn.
Mạc Thanh Yên nhướn nhướn mày:
"Vậy em chính là mẹ của Ám Lang hả?"
Cảm giác có hơi lạ khiến vẻ mặt cô trở nên khôi hài.
Lệ Đình Tuyệt hoàn hồn, nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, khẽ cười một tiếng:
"À, Ám Lang gần như con của anh, cũng gần như con của em, em không thoát được đâu."
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, gió hơi lớn, ba đứa trẻ cách đó không xa chơi đùa cùng Ám Lang, Mạc Thanh Yên cùng bụng bầu được Lệ Đình Tuyệt ôm, đi trong gió.
Hình ảnh thật đẹp, cũng thật hài hòa. Đây chính là hạnh phúc của người một nhà.