Cô ta trở thành người phụ nữ nhìn đâu cũng ghen tỵ, ánh mắt dừng lại trên người Lam Vũ Điệp rất lâu không thể nào bứt ra được.
Bà nhìn rất quen mắt, bởi vì rõ ràng đã là phụ nữ trung niên, nhưng nhìn lại giống một nữ tử thanh xuân, còn có hương vị hơn cả thiếu nữ. Người phụ nữ như vậy, thật sự thu hút ánh mắt của người khác.
Mạc Thanh Tuyết cảm thấy hình như đã gặp bà ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu. Cô ta cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao bọn họ có thể hẹn được Ninh, cô ta đã rất tức giận.
Dù sao thân phận bây giờ của cô ta, Mạc Thanh Yên cũng không sánh bằng, cho nên muốn chèn ép sự kiêu ngạo của cô, để cô biết ở Mạc gia ai mới là chủ.
Lam Vũ Điệp đối mới ánh mắt của Mạc Thanh Tuyết rất không thoải mái, cũng không nể nang gì liếc mắt nhìn cô ta.
Mạc Thanh Tuyết bị đôi mắt lạnh lùng kia liếc một cái, cô ta mới hoàn hồn lại.
"Mạc Thanh Yên, cô chưa nói với Ninh sao? Cô mới chính là tiểu tam cướp mất Lệ Đình Tuyệt chồng tôi."