Mạc Thanh Yên nhíu mày, Angel vẫn còn khóc, Ngôn Khải không kiên nhẫn.
"Nín ngay."
Angel ngày càng khóc to hơn: "A ô. . . . . . . "
Ngôn Khải liền dùng sức bịt miệng cô bé, khiến cô khóc không ra tiếng.
Mạc Thanh Yên nóng nảy: "Ngôn Khải, anh định làm gì vậy?"
Năm đó cô bị nhiễm virus, Mạc Thanh Yên căn bản không biết, cho nên lúc này nhìn đến hắn, cũng không cảm giác được sự nguy hiểm. Chính là cô không rõ, nguyên nhân tại sao hắn lại ở lại chỗ này?
Nhưng lại bắt được Angel, bộ dạng của hắn quả thực giống Ngôn Ngọc.
Ngôn Khải cười lạnh đứng lên: "Mạc Thanh Yên, cô đúng là mạng lớn, tiêm thuốc độc vào cô, cô cũng chưa chết."
Mạc Thanh Yên nghe được lời này, hoàn toàn bị sốc.
"Bệnh độc gì cơ?"
Ngôn Khải nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc.
"Chẳng lẽ, Lệ Đình Tuyệt không nói cho cô?"