Lệ Đình Tuyệt nhìn con gái, trong lòng ấm áp. Con bé này luôn luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng.
Anh quay sang nhìn sườn mặt xinh đẹp, cái mũi nho nhỏ kiêu ngạo của Mạc Thanh Yên: "Kiếp sau, em phải còn làm người phụ nữ của anh, không thể làm con gái anh được đâu, nghe không?"
Dường như anh chỉ dùng giọng điệu ra lệnh, trong ánh mắt là sự không nỡ. Mạc Thanh Yên không nhịn được cười thật to, quay sang dùng ngón tay thon dài sờ mặt anh.
"Lệ Đình Tuyệt, chuyện kiếp sau ai mà biết được? Anh ngốc thật."
Thật ra cô cũng mong thế, hy vọng có thể đời đời kiếp kiếp làm vợ chồng.
Màu mắt anh hơi đổi, hai tay nắm lấy thắt lưng của cô, để cô đứng đối mặt với mình. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Mạc Thanh Yên nhắm mắt đáp trả nụ hôn của anh.
Lúc này cô có chút hưng phấn, lông mi run rẩy.
Mạc Thanh Yên bị anh tấn công mạnh mẽ, suýt nữa cả người mềm nhũn trượt ngã. May có bàn tay to của anh ôm lại, không để cô ngã xuống.