"Đừng vờ vịt nữa, ở trước mặt tôi cũng vô dụng thôi, giả vờ cho Lệ Đình Tuyệt của cô xem đi."
Dứt lời cô ta nâng tay lên, muốn đánh cô, lại bị Lệ Đình Tuyệt bắt lấy.
"Trần Bang Thiển, chẳng lẽ Tiểu Yên là loại người nào? Cô còn không biết à?"
Cô ta hiểu lầm cô như vậy, lại không tin cô, nha đầu này nhất định buồn lắm. Lúc bình thường tuy cô hay hi hi ha ha, nhưng cô rất trọng tình, cho nên khi đối diện với câu nói không cần cô của mẹ cô, cô mới chịu phải đả kích lớn như vậy, dẫn đến mất trí nhớ.
Trần Bang Thiển cười, mà còn cười rất nham hiểm.
"Lệ Đình Tuyệt, không biết chừng năm đó người thiết kế anh chính là nó, đừng để bị ả che mắt."
Ánh mắt của Lệ Đình Tuyệt tối sầm lại, hất tay cô ta ra: "Cô câm miệng cho tôi."
Sau đó gọi một tiếng: "Phi Đao, tiễn Trần tiểu thư về đảo Vô Danh."