Mạc Thanh Yên chớp chớp đôi mắt to, ngấn nước: "Ừ, em biết."
Lệ Đình Tuyệt nhìn cô vẫn còn vẻ hoài nghi, đưa những ngón tay thon dài nâng cằm cô lên.
Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện tia hờn giận, cô cắn thật mạnh vào môi.
Mạc Thanh Yên bị đau, giơ tay đánh anh một cái: "Đau đó!"
Mà người nào đó vẫn cảm thấy không đủ, nên anh hôn lên bờ môi đỏ mọng của cô, mút rồi liếm, sau đó trực tiếp mở cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, cuốn lấy cái lưỡi, càng ngày càng dùng sức mạnh hơn, sức mạnh tấn công như bùng nổ.
Mạc Thanh Yên nghẹn ngào, kĩ thuật hôn của anh thật lợi hại, cô đứng không vững, hai tay ôm lấy cổ anh để không bị trượt xuống.
Mà bàn tay to của anh cũng không thành thực, từng ngón tay lướt trên thân cô, từng đường nét như được anh miêu tả nên, lần mò chạm vào nơi yêu thích của Angela, rất muốn nếm thử mùi vị.
Mạc Thanh Yên cảm giác được anh không bình tĩnh, điều đó là quá rõ ràng.
"Tuyệt... Đừng…...Tuyệt, không được."