Mạc Thanh Yên nghe tiếng nói hoàn hồn, cong môi nở nụ cười.
"Đại ca, anh họp xong rồi à?"
Trần Bang Thạc nhìn dáng vẻ này của cô, cùng với cô mà anh ta gặp mấy ngày hôm trước hoàn toàn không giống nhau, dường như lại trở về là một Tiểu Ngũ mà anh ta vô cùng quen thuộc.
Trong mắt Trần Bang Thạc như bị phủ một lớp sương mù, bởi vì anh ta thật sự không tài nào hiểu được, sao tiểu Ngũ cứ thay đổi mãi vậy.
Mạc Thanh Yên thấy anh vẫn đang chăm chú dò xét mình, hình như anh vẫn chưa xác định được đâu là cô, vì thế liền đứng lên. Vẻ mặt tự nhiên thoải mái, nhìn từ trên xuống dưới của bản thân tự mình đánh giá thử xem sao.
"Sao vậy? Đại ca không còn nhận ra em nữa sao?"
Trần Bang Thạc nghe vậy lập tức đi đến ôm cô, khẽ thở dài một hơi.
"Em nhớ lại mọi thứ rồi à?"
Anh vẫn cứ thích dáng vẻ vốn có này của cô hơn, lúc cô mất trí nhớ anh cứ cảm thấy cô có chút gì đó xa lạ.