Cô kéo tay Lệ Đình Tuyệt càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy buồn thảm. Mắt Lệ Đình Tuyệt hơi đỏ, nhìn cô.
"Tiểu Yên..."
Anh gọi cô nhưng cô dường như nghe không thấy, cảm xúc càng xuống.
Anh giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô:
"Em đang nghĩ gì thế?"
Mạc Thanh Yên mới hoàn hồn, khuôn mặt vẫn đầy buồn lo, còn đọng lại chút nước mắt.
"Tuyệt, anh nói xem, sao mẹ không thích em? Là do em không đủ đáng yêu? Hay là do em không đủ xinh đẹp?"
Lệ Đình Tuyệt mắt hơi ám, "Đồ ngốc, mặc kệ em là ai? Đã là mẹ thì đều sẽ vô cùng thích con mình. Em xem, em có từng ghét bỏ Angela không?"
Vào chợp tối mùa hè, gió thổi nhẹ, rất mát mẻ, hai người đứng nhìn nhau mặt đối mặt. Nam rất cao, nữ thì chỉ tới cằm, bóng hình nữ nhân trải dài như một bức họa cuộn tròn, tuyệt đẹp. Lệ Đình Tuyệt cũng không rõ lắm, vì sao Khải Lỵ lại làm như vậy?