Lệ Đình Tuyệt đậu xe xong, liền quay sang đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
"Đến rồi, nhà của chúng ta."
Mạc Thanh Yên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn chặt lên, chống lại ánh mắt của anh.
Lệ Đình Tuyệt thấy cô có vẻ không đúng, đau lòng nói: "Em thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
Bàn tay xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trên mặt toàn là sự lo lắng.
Mạc Thanh Yên lắc lắc đầu, hình ảnh vừa hiện lên trong thoáng chốc đó là gì? Giờ cô tận lực nhớ lại, những thứ dường như đã bị quên mất.
"Vừa nãy có hơi đau đầu, bây giờ đỡ nhiều rồi."
Cô nhẹ nhàng giãn mày ra, chính mình cũng không rõ là bị sao nữa?
Lệ Đình Tuyệt vẫn lo lắng, "Hay là để bác sĩ khám cho em thử xem."
"Không cần đâu, hiện tại đã không thấy khó chịu nữa rồi."
Anh bước xuống xe, đi qua bên chỗ cô, đưa tay ra và dắt cô xuống xe.
Nhìn toà lâu đài cổ kính không xa, cùng với những người mặc trang phục người hầu đứng sẵn ở cửa, cô cảm thấy rất lạ lẫm.