Những người lo lắng đều đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ có Lệ Đình Tuyệt và Mạc Thanh Yên.
Lệ Đình Tuyệt bế cô từ xe lăn, cẩn thận đặt cô lên chiếc giường bệnh màu trắng.
"Em có thể đi được, cũng không phải là đứt chân."
Lệ Đình Tuyệt bảo cô nằm trên giường, y ta tiêm cho cô.
"Sau này anh sẽ không để em bị thương nữa."
Anh nói với giọng buồn, ánh mắt toàn sự đau lòng và tự trách. Nếu như hôm nay anh ở bên cạnh cô, Mễ Đặc sẽ không dám động đến cô, vậy thì cô sẽ không bị thương. Trách rằng anh không có thời gian ở bên cô, không bảo vệ được cô.
Sau khi y tá tiêm xong cho cô, đi ra bên ngoài.
Lệ Đình Tuyệt ngồi bên cạnh giường, cầm lấy tay không bị truyền nước, ánh mắt sâu nhìn cô.
Mạc Thanh Yên không chịu được khi anh cứ nhìn như thế, bởi vì ánh mắt ấy vừa đen tối lại gian tà, vừa nhìn là khiến cho người ta không chịu nổi, hơn nữa anh nhìn cô không chớp mắt.
"Anh có thể đừng nhìn không?"