Dương Quang nhận đồ anh đưa tới, đi đến vị trí của Mạc Thanh Yên ngồi xuống, lúc ngồi xuống, coca đang cầm trong tay đổ ra ngoài, đổ hết lên đầu và mặt của người phụ nữ kia.
Cô ta kích động hét toáng lên, "Tiểu tạp chủng, mày có biết quần áo tao quý giá thế nào không?"
Nói xong liền cầm đồ uống của mình lên hất lại, Lệ Đình Tuyệt bước chân lên, đỡ trước mặt cậu bé. Tay áo âu phục cùng tay áo sơmi của anh đều bẩn hết, ánh mắt sắc lạnh mang theo đao phong lướt qua.
Thân thể người phụ nữ kia run lên, ánh mắt người đàn ông kia quá đáng sợ. Không khỏi nhìn chồng mình, dù sao có anh ta ở đây, cô ta chính là không sợ. Người phụ nữ kiêu ngạo, to tiếng mắng.
"Nhìn cái gì? Anh như vậy là đáng đời, dạy được đưa con như vậy, gia đình các người thật không có giáo dưỡng. Bồi thường quần áo cho tôi, cái này rất đắt."
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt ngày càng tối sầm lại, từ trước đến nay chưa từng gặp người phụ nữ nào chua ngoa như vậy.