Lệ lão gia tử biết việc anh làm, tuyệt đối chính xác, vì thế chưa từng lo lắng. Chỉ hy vọng ông Mạc qua khỏi, chuyện của con cháu hy vọng ông ấy sẽ không lo lắng nữa.
Dù sao cũng là bạn bè, hơn nữa đã đến cái tuổi này, chỉ hy vọng đối phương có thể sống thêm vài năm.
"Chuyện của cháu và Mạc Thanh Yên có thể đề cập đến không?"
Lệ lão gia tử mặt biến sắc, "Tuyệt nhi, con với cô ấy không có duyên phận, đừng có miễn cưỡng."
Nếu như có duyên phận, năm năm trước đã ở bên nhau, vì thế trong lòng lão gia tử, anh và Mạc Thanh Yên không phù hợp, chính là quá mức thiên vị đứa cháu này, nên mới không trực tiếp từ chối anh.
Lệ Đình Tuyệt mắt tối sầm lại, những lời nói như vậy anh không muốn nghe.
"Ông, cháu không có ý bàn bạc với ông, cháu chỉ đến thông báo."
Việc anh đã quyết định, sẽ không vì một ai mà thay đổi.