Lệ Đình Tuyệt không nói chuyện, bản thân bị châm thành con nhím, không có tâm trí nói chuyện.
Mạc Thanh Yên sợ bà lo lắng, bà không phải tim không được tốt? Vì thế liền lấy cái thảm che lên đùi anh.
Đừng dọa bà .
Chuẩn bị tốt mới đi mở cửa.
Mà Lệ Đình Tuyệt bình tĩnh ngồi ở đó, có điều có thể nhìn ra, tiểu nha đầu rất quan tâm bà.
Mạc Thanh Yên vừa mở cửa, lạnh lùng đâm sầm vào bên trong.
Tuyệt làm sao thế?
Mà trong tay Ngọc Kim cầm hộp thuốc, tưởng rằng ai đó bị bệnh, hoặc là bị thương, mới vô cùng lo lắng bảo anh nhanh chóng đến.
Mạc Thanh Yên cười, chỉ vào bên trong, " Anh ấy không sao."
Có điều, hình như có chuyện, trên chân đều là châm.
Ngọc Kim cười, " Tiểu Yên, có phải cô có chỗ nào không được khỏe chứ."
Cho rằng anh hiểu Lệ Đình Tuyệt, anh không để ý tới sức khỏe của bản thân, cho dù có bệnh cũng sẽ không gọi anh đến. Trừ phi là tiểu nha đầu này, bởi vì cô là ngoại lệ của anh.