Mạc Thanh Yên Lại nở nụ cười, "Anh muốn nói chuyện gì thế? Mau nói . . . . . . Đi."
Nụ cười vẫn tươi rói bên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đặc biệt khiến người yêu thương, cô lúc uống rượu không giống với những người khác hết khóc lại nháo. Cô chỉ là đứng ở đó không ngừng cười, dáng vẻ đặc biệt vui vẻ.
Cô như vậy vào trong mắt Lệ Đình Tuyệt lại càng chói mắt, ánh mắt càng toát ra vẻ thâm trầm, dáng vẻ tức giận đến người ngoài cũng có thể thấy rõ.
Tư Đồ Thiên lại không chút khách khí, "Tiểu tử cậu muốn nói gì vậy?"
Cửa xe bị hắn đẩy ra, dáng người thon dài của Lệ Đình Tuyệt xuất hiện trước mặt hai người. Mạc Thanh Yên lúc này đang mặc quần áo ở nhà, còn có vài cục bông nhỏ gắn trên đó, cùng hai người đàn ông cao lớn như bọn họ đứng cùng một chỗ, trông bé đi rất nhiều.
Hắn một phen liền kéo Mạc Thanh Yên đến bên cạnh mình, "Tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình cô ấy thôi."