Lần này cô quên chuyện gọi món, đến khi đồ ăn được mang lên, cô lại ngã người vào ghế.
Yến Đại Bảo coi thường cô, "Tiểu Ngũ, có tiêu tiền của cậu đâu, cậu cứ phải đau đứt ruột gan thế làm gì?"
Cung Ngũ lập tức đứng dậy: "Không tiêu tiền của tớ à?"
Yến Đại Bảo mờ mịt: "Cậu nói là muốn mời bữa cơm này à?"
Cung Ngũ trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc ra, nhìn Công Tước đại nhân: "Anh Tiểu Bảo, em nói là muốn mời cơm rồi mà."
Công Tước đại nhân gật đầu, cười híp mắt trả lời: "Ừ."
Cung Ngũ lại ngã sõng soài ra ghế.
Công Tước đại nhân bổ sung thêm một câu: "Em nói muốn mời anh đến căng tin ăn mỳ sườn, nhưng chúng ta ra ngoài ăn, cho nên đương nhiên là phải đổi thành anh mời Tiểu Ngũ và Đại Bảo ăn cơm rồi."
Cung Ngũ giống như quả bóng được bơm đầy hơi, lại lồm cồm bò dậy. Ôi mẹ ơi, sao không nói sớm, làm hồn phách cô bay tận đi đâu rồi!