"…" Cảnh Y Nhân bĩu môi, lau đôi mắt sưng vù vì khóc, cô nhìn Cảnh Hi, không hiểu ý của cậu ta.
Cảnh Hi thầm thở dài.
"Tôi nghe mẹ tôi nói, đợt bầu cử tổng thống lần này của thủ trưởng đã chắc chắn mười phần rồi. Đến lúc thủ trưởng làm tổng thống thì nhà bọn họ sẽ không cần loại gia đình vừa không có quân công, cũng chẳng có cống hiến gì cho quốc gia như nhà chúng ta làm nhà bên vợ nữa."
"…" Nói vậy, chuyện cô và Lục Minh ly hôn chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nghĩ thế trong lòng Cảnh Y Nhân chợt trống rỗng, có chút thất vọng mà không hiểu vì sao.
Cảnh Hi trầm mặc vài giây rồi mặt hơi đỏ lên, tiếp tục nói.
"Mẹ tôi còn nói… Tuy cha của chị thanh danh ở ngoài không tốt lắm, vừa keo kiệt lại tham tiền, nhưng năm đó cũng nhờ có cha chị mà tôi và mẹ tôi mới trở về được từ cõi chết. Lại thêm cha chị đối xử với mẹ tôi rất tốt, thế nên mẹ tôi hy vọng về sau nếu chị và Lục Minh có ly hôn, thì sau khi chị trở lại… để tôi… chăm sóc cho chị…"