Lam Vân thở dài. Trời đất bất nhân đem con người ra làm quân cờ, thật bất công làm sao!
Lam Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Tuy rằng nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn do hắn ngồi trong góc tối, nhưng nàng biết, hắn nhất định có thể nhìn thấy nàng rất rõ.
"Vương gia tự trách bản thân không có khả năng ngăn cản những chuyện này xảy ra, càng tự trách mình vì đã đem hi vọng đặt lên người thái hậu? Đã làm sự xung đột giữa nước và nhà, lựa chọn giữa tình thân, chữ hiếu và sự trung nghĩa thêm khó khăn?"
Lam Vân than thở nói: "A di đà Phật." Sở Cửu Nhi có được huynh trưởng như vậy là phúc phận mà nàng ấy tu được từ kiếp trước, chỉ đáng tiếc là nàng đang sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.
"Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, vương gia vì sao không thuận theo tự nhiên, lại hà cớ gì đem mọi thứ gánh lên vai mình chứ?"
Ánh mắt của Sở Tuyệt rơi trên gương mặt Lam Vân. Trong bóng tối, ánh mắt của hắn có chút mê man.