Không ngờ tôi lại ngủ thẳng cẳng đến tận trưa ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì thấy chú Lê và Đinh Nhất đang nằm cùng phòng bệnh với mình.
Đinh Nhất đã tỉnh lại, ngoài chuyện sắc mặt hơi tái nhợt thì trông chẳng khác gì người khỏe mạnh bình thường, không có một dấu hiệu nào chứng tỏ hôm qua anh ta sắp chết cả.
Tiếp theo là chú Lê nằm mệt mỏi trên giường, chú ấy đang nói chuyện với y tá đo huyết áp cho mình. Tôi nghĩ, còn có sức đùa bỡn y tá như thế kia thì chắc không có việc gì lớn đâu.
Đinh Nhất phát hiện tôi vừa tỉnh lại, anh ta ngồi dậy, cười nói với tôi: "Cậu tỉnh rồi à, tôi còn tưởng cậu phải ngủ hết cả ngày hôm nay đấy?"
Tôi cảm thấy miệng mình khô ran, nên nói với cô y tá đang nói chuyện với chú Lê: "Chị gì ơi, phiền chị lấy cho em cốc nước, em khát quá!"
Cô y tá quay đầu lại nhìn tôi rồi đi rót cốc nước: "Cậu hiến nhiều máu như vậy, khát nước là hiện tượng bình thường, không cần lo lắng đâu."