Chú họ đầy ý cười đi đến trước mặt tôi: "Các cháu không sao chứ?"
Tôi lắc đầu: "Đương nhiên không sao, nếu không phải trên người chúng cháu không có súng săn, vừa rồi chắc chắn cháu có thể săn một con lợn rừng cho chú ăn!"
Chú họ chẳng có bụng dạ nói chuyện tào lao với tôi, xách súng săn sau lưng lên: "Các cháu đi phía trước đi…"
Tôi biết chú họ sợ đàn lợn rừng quay ngược lại, cho nên mới cầm súng săn đi chốt đoàn. Nói thật, nếu không phải có chú họ dẫn đường, thật đúng là tôi không thể tưởng được ở chỗ sâu trong rừng rậm lại còn có người ở.
Đó là một căn nhà nhỏ trong rừng, khi chúng tôi đến nơi, thím họ đã chờ trước cửa từ sớm. Tôi nhìn thấy thím họ thì lòng cảm thấy đau xót, lúc trước còn tưởng thím đã không còn nữa.
Thím họ chờ tôi đến trước mặt, giữ chặt tay tôi nói: "Tiến Bảo, các cháu đi đường mệt chết rồi nhỉ! Cơm chiều nấu xong rồi, mau vào nhà ăn cơm đi!"
Tôi đỏ mắt nói: "Thím họ… Cháu còn tưởng rằng… tưởng rằng thím…"