"Tiểu Bân! Mau quay lại!" Ông già Tôn nôn nóng kêu lớn.
Nhưng ông ta vừa lên tiếng thì thấy cơ thể của Tôn Bân đột nhiên bị lực nào đó hút lên không trung!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, cơ bản tôi không thấy được là thứ gì hút Tôn Bân lên! Ông già Tôn nhìn thấy cảnh này, cả người cũng mềm nhũn quỳ xuống đất, xem ra ông ta miệng thì nói cứng nhưng khi trực tiếp thấy người thân chết cũng chẳng chịu nổi…
"Con thấy rõ không?" Lúc này chú Lê hỏi Đinh Nhất, bởi vì anh ta là người có thị lực tốt nhất trong chúng tôi.
"Chắc là một đứa trẻ…" Đinh Nhất nói mơ hồ.
Tôi nghe mà vô cùng khiếp sợ: "Đứa trẻ? Ở đây lấy đâu ra trẻ con chứ?"
"Cháu đừng quên, trước khi nha hoàn Xuân Hỉ kia chết, đứa con trong bụng còn chưa sinh ra…" Chú Lê đứng bên nhắc nhở.
"Nhưng đó chỉ là thai nhi mà!" Tôi nghi ngờ mà nói.
Lúc này La Hải hỏi Đinh Nhất: "Đứa bé kia nhìn lớn khoảng bao nhiêu?"
Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói: "Chừng khoảng bốn năm tuổi…"