Trang Nại Nại ♡ Tư Chính Đình, mãi mãi ở bên nhau.
Đây là tình yêu trong sáng, đơn thuần thời trung học.
Năm năm trước, cô đã biết tình yêu này chỉ là một trò cười.
Vì vậy, vào ngày trở về trường học báo nguyện vọng, cô đã đi tới đây gạch bỏ hết mấy chữ này.
Hôm nay, không hiểu sao cô đột nhiên nhớ tới nó.
Rõ ràng bây giờ bọn họ đang ở bên nhau, nhưng sao không được hạnh phúc?
Là vì lời nguyền của cây thông sao? Là vì cô đã gạch bỏ hết chữ trên đó sao?
Không biết vì lí do gì mà cô cứ cắm mặt chạy đến đây, cố chấp muốn tìm cây thông kia.
Trang Nại Nại đi tới đi lui trong rừng cây, không biết có bao nhiêu cây đã bị dời đi, cô nghiêm túc tìm từng cây một, cuối cùng cũng thấy cây thông kia ở một góc.
Năm năm trôi qua, nó lớn lên nhiều, vừa to vừa cao, nếu không phải vị trí không thay đổi thì có lẽ cô sẽ không nhận ra nó.
Cô gần như run rẩy nhào tới, tìm vị trí đã khắc chữ kia.
Trên cây không có bất kỳ vết tích nào.