Trang Nại Nại siết chặt tay, chặt, thật chặt rồi dần thả lỏng.
Cuối cùng, tất cả những cảm xúc phức tạp hóa thành một tiếng cười khổ.
Mới mấy ngày trước, anh nói với cô hai người họ sẽ bắt đầu lại, vậy mà hôm nay lại trở thành như vậy.
Cho nên đối với Tư Chính Đình và Đinh Mộng Á, cô chỉ là một công cụ sinh "người thừa kế"?
Mà cái công cụ như cô thì không xứng có tình cảm, thậm chí việc công khai xuất hiện trước mặt mọi người cũng không được.
Trang Nại Nại cắn môi. Cô đột nhiên cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ còn không bằng năm năm trước.
Năm năm trước, cho dù cô chật vật như thế nào thì ít nhất cũng có thể thoải mái bỏ đi.
Mà bây giờ, ngay cả một câu kết thúc cô cũng không có tư cách nói.
Trang Nại Nại xoay người, đau khổ xuống lầu.
***
Phòng làm việc.
Tư Chính Đình đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa.