下載應用程式
5.65% Xin chào người thừa kế / Chapter 26: Chương 26: Tôi không có thói quen ăn sáng

章節 26: Chương 26: Tôi không có thói quen ăn sáng

編輯: Nguyetmai

Các nhân viên bên trong tòa nhà nhanh chóng chạy đến xếp hàng chào đón.

Xe dừng lại, Tư Chính Đình bước ra ngoài.

Dáng vẻ uể oải của Trang Nại Nại lập tức phấn chấn trở lại.

Vóc dáng người đàn ông cao lớn mang theo khí phách vương giả khiến người ta thần phục, giống hệt như những vị hoàng đế trước kia.

Mặt anh vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt, cứ như anh không đặt bất cứ chuyện gì, bất cử kẻ nào vào mắt.

Ánh mặt trời chiếu lên người anh, bao phủ anh trong một lớp ánh sáng vàng nhạt, cả người toát lên sự thần bí và cao quý.

Sau khi xuống xe, anh cúi đầu xem giờ.

Sau đó dừng lại một chút, ánh mắt như có như không nhìn lướt qua người Trang Nại Nại.

Kế tiếp liền bước chân đi thẳng vào tòa nhà.

Thật là… quá đẹp trai rồi!

Trái tim Trang Nại Nại đập thình thịch.

Cô cảm thấy anh của bây giờ còn hấp dẫn, dễ khiến người ta chìm đắm hơn cả năm năm trước.

Thấy anh sắp đi vào trong, Trang Nại Nại vội cầm hộp cơm tình yêu mình làm xông lên.

"Ngài Tư!"

Trang Nại Nại gọi một tiếng, nhưng Tư Chính Đình vẫn làm lơ, tiếp tục đi về phía trước.

Trang Nại Nại sốt ruột, muốn xông lên nhưng lại bị vệ sĩ cản lại.

Một lần, hai lần, đều bị cản, Trang Nại Nại sắp nổi điên rồi!

"Mẹ nó chứ! Các anh tránh ra cho tôi!"

Trang Nại Nại hét một tiếng rồi đâm thẳng cả người vào người hai vệ sĩ.

Hai lần trước, cô không muốn mình mất hình tượng như thế này, nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều nữa. Cô mà không tìm được cách, mẹ cô biết phải làm sao đây?

Trang Nại Nại cắn răng, cô không tin làm tới mức này mà còn không được.

Một tay cô ôm chặt hộp cơm, tay còn lại đấm vào mặt một vệ sĩ, rồi lấy đà chân đá vào phía dưới vệ sĩ còn lại.

Hành động này khiến Quý Thần đứng bên cạnh há hốc mồm.

Wow!

Cô Trang đúng là V587*!

* V587: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, từ đồng âm, ý là mạnh mẽ độc đoán.

Hai người vệ sĩ không ngờ Trang Nại Nại sẽ ra tay gian xảo như vậy, lúc họ nghiêng người né tránh đã tạo ra một chỗ trống.

Trang Nại Nại nhắm trúng chỗ trống đó, cúi đầu xông thẳng về phía trước.

Vệ sĩ sửng sốt, định vươn tay kéo Trang Nại Nại theo bản năng, lại chợt thấy Quý Thần nháy nháy mắt với họ, hai người hơi ngạc nhiên buông tay ra.

Trang Nại Nại đang dùng sức giãy mạnh, kết quả bọn họ bỗng dưng lại buông tay ra khiến chân cô không đứng vững.

Cho nên, trong sự sửng sốt của mọi người, cô đâm vào ngực Tư Chính Đình.

Tư Chính Đình dừng bước.

Anh cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình, sợi tóc mềm mại phớt qua gò má của anh, làm cho anh hơi ngẩn người.

Hơi thở nam tính quen thuộc trên cơ thể người đàn ông tràn vào mũi, trong nháy mắt, đầu óc Trang Nại Nại bỗng trống rỗng.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại được, vội bước lùi về sau một bước. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên, trong đôi mắt to lộ ra một chút ngại ngùng, cô ho khan một tiếng, sau đó nở nụ cười lấy lòng: "Tư Chính Đình, anh xem hộp cơm tình yêu em làm cho anh này…"

Cô còn chưa nói xong thì Tư Chính Đình đã lui về sau một bước, nhìn lên đỉnh đầu cô một lát, cuối cùng trầm giọng nói: "Tôi không có thói quen ăn sáng."

Bỏ lại một câu lạnh nhạt không cảm xúc, anh vòng qua người cô đi vào trong.

Trang Nại Nại ngẩn người, sao cô lại nghe thấy vài phần xót xa trong đó nhỉ?

Sau khi có phản ứng lại, cô định tiếp tục đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ đứng sau lưng Tư Chính Đình đưa tay cản lại…

"Bộp!"

Hộp cơm trong tay Trang Nại Nại rơi xuống đất, thức ăn bên trong văng ra.

Trang Nại Nại sửng sốt.


章節 27: Chương 27: Chỉ cần anh cưới em thì có thể ăn mỗi ngày

編輯: Nguyetmai

Trứng chiên hình trái tim, bởi vì Tư Chính Đình thích ăn năm phần chín nên lòng trứng vẫn còn sền sệt, vừa rớt xuống liền vỡ ra văng đầy đất, lòng trứng màu vàng lan ra từng chút một...

Nhìn hơi buồn nôn.

Bánh khoai tây cắt sợi ép thành hình thoi chiên vàng, nhìn rất ngon miệng, nhưng đã rơi vỡ mất lớp giòn.

Còn có chuối tiêu xắt lát xếp thành hình đóa hoa, tốn của cô những mười phút sắp xếp nhưng giờ từng lát từng lát rơi rải rác trên mặt đất, khắp nơi đều có.

Trang Nại Nại nhìn thức ăn mình dày công làm trở thành cái dạng này thì lòng thắt lại, dường như có vật gì đó nghẹn trong lồng ngực cô.

Vành mắt cô đỏ lên, vốn định nói tốt, định giải thích nhưng lời cứ nghẹn lại ở cổ. Cô cắn chặt môi, siết chặt nắm tay để mình không được khóc lên.

Cuối cùng cô ngồi xổm xuống, muốn nhặt lên nhưng lại không biết bắt đầu nhặt như thế nào.

Trong lòng thầm mắng: Tư Chính Đình, tên khốn kiếp này! Khốn kiếp! Sau này không làm bữa sáng cho anh nữa!

Mắng vài câu làm cho tâm trạng Trang Nại Nại tốt hơn một chút.

Cô thầm thở dài.

Thôi bỏ đi, cô tính toán với anh như thế làm gì?

Năm năm trước, anh vô tình máu lạnh nhưng cuối cùng vẫn bị cô thu phục được đấy thôi!

Đã vậy thì bây giờ… cô phải tiếp tục cố gắng!

Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại khôi phục lại sức chiến đấu.

Tư Chính Đình nghe tiếng động, quay lại nhìn thì thấy thức ăn rơi trên đất. Đôi mắt anh trầm xuống, cảnh tượng quen thuộc vào năm năm trước lập tức hiện ra trước mắt.

Năm đó, cô cũng giống thế này.

Dậy sớm làm bữa sáng mang tới trường học đưa cho anh, một lần lại một lần...

Sau khi anh quen với điều này thì cô lại bỏ đi.

Năm năm không ăn sáng, anh bị bệnh đau dạ dày.

Còn bây giờ, cô đang làm gì?

Vì cần anh giúp đỡ mà bắt đầu dùng những thứ này để khơi dậy ký ức thanh xuân năm đó sao?

Tư Chính Đình siết chặt ngón tay nhìn về phía Trang Nại Nại.

Cảm xúc đau lòng, mất mát, thậm chí là uất ức trên mặt cô làm tắt hết cơn giận của anh.

Cô có một loại ma lực, có thể dễ dàng khơi lên cơn giận của anh, nhưng cũng có thể dễ dàng dập tắt nó.

Cô buồn như vậy… có phải là đang nghĩ đến những điều tốt đẹp đã từng có không?

Có phải đang hối hận trước đây đã chia tay với anh không?

Trong đôi mắt hờ hững của Tư Chính Đình cuối cùng cũng có chút ánh sáng chuyển động. Anh vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Trang Nại Nại đứng lên, những khổ sở vướng mắc biến mất trong nháy mắt, cô cười ngọt nói: "Tư Chính Đình, anh xem những món này đều là món anh thích. Chắc bây giờ anh đang tiếc hả? Chỉ cần anh cưới em thì sau này anh có thể ăn những món này mỗi ngày, anh nói có đúng không?"

Giọng cô gái nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại khiến ánh sáng vừa mới chuyển động trong mắt Tư Chính Đình biến mất trong nháy mắt.

Cặp con ngươi đen nhánh bùng lên ngọn lửa tức giận!

Anh không biết mình đang suy nghĩ gì nữa, thờ ơ dứt khoát vòng qua cô bước nhanh đi.

Trang Nại Nại cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

Cô không tức giận, thậm chí còn ăn nói khép nép với anh.

Hành động hai ngày qua của cô, cho dù là tảng đá thì cũng phải nóng lên mới đúng chứ!

Nhưng người đàn ông này… sao lòng dạ anh lại sắt đá như thế?

Trang Nại Nại nhìn bóng lưng của anh, tức đến mức toàn thân run rẩy.

Cô muốn đuổi theo, nhưng vệ sĩ đã cảnh giác đứng ra chặn lại: "Cô Trang, đừng ép chúng tôi ra tay."


Load failed, please RETRY

禮物

禮品 -- 收到的禮物

    每周推薦票狀態

    批量訂閱

    目錄

    顯示選項

    背景

    EoMt的

    大小

    章評

    寫檢討 閱讀狀態: C26
    無法發佈。請再試一次
    • 翻譯品質
    • 更新的穩定性
    • 故事發展
    • 人物形象設計
    • 世界背景

    總分 0.0

    評論發佈成功! 閱讀更多評論
    用推薦票投票
    Rank 200+ 推薦票榜
    Stone 0 推薦票
    舉報不當內容
    錯誤提示

    舉報暴力內容

    段落註釋

    登錄

    tip 段落評論

    段落註釋功能現已上線!將滑鼠移到任何段落上,然後按下圖示以添加您的評論。

    此外,您可以隨時在「設置」 中將其關閉/ 打開。

    明白了