Sở Ninh Dực suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ của Lạc Hiên.
"Nói đi, mục đích của anh là gì." Sở Ninh Dực không cậy mạnh xông tới nữa mà từ từ lùi lại phía sau một bước, nhìn thẳng vào mắt Lạc Hiên.
"Sở Ninh Dực, cậu biết không, tôi thích cậu chính là ở điểm này không, thẳng thắn đến mức đáng ăn đòn." Lạc Hiên mỉm cười nói.
"Đáng tiếc, tôi không thích anh." Sở Ninh Dực càng tỏ ra lạnh lùng hơn.
"Nghe nói, quả ớt nhỏ kia là em họ cậu hả?" Lạc Hiên không lòng vòng với anh nữa, trực tiếp mở miệng hỏi.
"Thì sao?" Sở Ninh Dực dù biết ngay từ đầu rồi nhưng vẫn hỏi.
"Lấy em họ của cậu, đổi lấy em họ của tôi, thế nào?"
"Chẳng thế nào cả." Sở Ninh Dực cười nhạt thành tiếng, một lần nữa định lướt qua anh ta.
Lạc Hiên nghiêng người cản đường anh, "Sở tổng, danh không chính ngôn không thuận, tốt nhất cậu nên để con bé ở nhà nó thì hơn." Lạc Hiên chắn hoàn toàn lối đi của Sở Ninh Dực.