Sở Ninh Dực lái xe rời khỏi sân trường rồi tiến thẳng ra đường cao tốc.
Thủy An Lạc lại càng chẳng hiểu gì, nhưng mà cô biết cho dù cô có hỏi thì anh cũng chẳng nói cho cô đâu, vậy nên đành ôm một bụng đầy thắc của mình nhìn chiếc xe dần rời khỏi thành phố A.
"Anh đem em bán thật đấy à? Em không đáng mấy đồng đâu!" Thủy An Lạc nhìn chiếc xe cách thành phố A càng ngày càng xa thì không nhịn được lên tiếng.
Sở Ninh Dực lạnh lùng liếc cô một cái. Thủy An Lạc nhanh mắt tránh đi, ánh mắt này của anh đương nhiên lợi hại hơn cái liếc mắt phi đao của cô rồi, vậy nên cô cứ ngoan ngoãn mà đợi tới lúc đến nơi đi vậy.
Thủy An Lạc đưa tay sờ bụng mình, cô còn chưa ăn sáng nên bây giờ có chút đói bụng. Đột nhiên di động đặt trong túi của cô reo lên, Thủy An Lạc thò tay lấy ra.
Lúc nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực.
"Lan Hinh!"
"Nghe đi..." Sở Ninh Dực hời hợp đáp một câu.