Một lát sau, cửa phòng bị gõ vang, thị vệ đi mở cửa, đứng ngoài cửa là Thanh La, khuôn mặt rực rỡ, trên người mặc một bộ váy ngắn màu xanh nhạt.
"Thanh La cô nương tới." Thị vệ lễ phép khom người, không chút phân biệt.
Thanh La mỉm cười, lộ ra ba phần ôn hòa cùng bảy phần tự phụ gật đầu, đối diện với Thịnh Khang Tĩnh bên trong phòng, khẽ nói:
"Tĩnh công tử, Thanh La tới đưa thuốc cho ngài."
Thịnh Khang Tĩnh nghe được một tiếng Tĩnh công tử này, khóe miệng nở nụ cười.
"Thanh La cô nương không cần đa lễ."
Một người là công tử thanh nhã, một người là đồ đệ của thần y lưu lạc thiên nhai, vốn là hai thân phận dễ dàng cọ xát ra tia lửa, hai người ngươi một lời ta một câu, mặc dù đều đang nói chính sự, lại khiến cho thị vệ sinh ra cảm giác chỗ của hắn không nên ở chỗ này mà là ở dưới gầm bàn mới đúng.