Chẳng qua một Phó Hàn Tranh luôn đối với cô cầu được ước thấy, lần này lại từ chối yêu cầu của cô.
"Không được, em cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Ở nhà hai đứa nhóc kia vốn dĩ ồn ào muốn tìm mẹ, đến đây không biết còn ầm ĩ thành dáng vẻ gì, cô căn bản không thể nghỉ ngơi cho tốt.
"Nhưng em rất nhớ các con." Cố Vi Vi nói.
Phó Hàn Tranh vẫn không đồng ý:
"Chỉ cần em nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đến khi xuất viện, mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy bọn nhỏ."
"Nhưng bây giờ em rất nhớ các con, nhớ đến mức không có tâm trạng tốt để dưỡng bệnh." Cố Vi Vi bày ra dáng vẻ khổ sở.
Phó Hàn Tranh không đành lòng, chỉ có thể lùi lại một bước.
"Nếu em ăn cơm và nghỉ ngơi cho thật tốt, ba ngày sau anh sẽ nói mẹ đưa bọn nhỏ đến thăm em."
"Dạ." Cố Vi Vi biết anh lo lắng cho tình hình sức khỏe của mình, cô không làm khó xử anh nữa, sảng khoái đồng ý điều kiện của anh.