Đôi mắt đen sâu xa của Phó Hàn Tranh hiện lên ý cười dịu dàng, anh cúi đầu tựa vào trán cô.
"Anh không nghe rõ, em nói lại một lần nữa đi."
Cố Vi Vi khẽ cười, thỏa mãn anh.
"Chồng ơi, hôm nay em rất nhớ anh."
Ánh mắt Phó Hàn Tranh dần dần trở nên nóng rực, cúi đầu muốn hôn lên môi cô, nhưng lại bị bàn tay nhỏ của cô che lại.
Cố Vi Vi lắc đầu: "Không được."
Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ thở dài, nhớ tới mấy ngày nay là chu kỳ kinh nguyệt của cô.
Cho nên, anh chỉ có thể đè xuống cảm giác khô nóng trong người, luyến tiếc buông lỏng người trong ngực ra.
"Ngày mai em có rảnh hẹn hò không?"
"Không rảnh, tránh cho anh nói em quyến rũ anh." Cố Vi Vi cười nói.
Phó Hàn Tranh tiếc nuối thở dài, nghĩ đến kỳ kinh nguyệt của cô, trong người cô cảm thấy không thoải mái, cũng đành từ bỏ việc hẹn cô ra ngoài.
"Bụng em có khó chịu không?"
"Không đâu, buổi chiều mẹ nấu canh gừng đường đỏ cho em." Cố Vi Vi cười nói.