Bàn tay cầm điện thoại di động của Mạnh Như Nhã hơi run rẩy, không dám lên tiếng.
"Cô Mạnh?"
"Cô Mạnh, cô nói gì đi chứ, bây giờ cô đang ở đâu?"
Tần Mạn thấy thế, đi đến giật lấy điện thoại di động của cô ta, mở loa ngoài.
"Alo, ai thế?"
Người đầu dây bên kia đang luống cuống, căn bản không cẩn thận lắng nghe giọng nói của đối phương, trong lòng nóng như lửa đốt, nói.
"Cô Mạnh, bộ lễ phục mà cô thuê, ngài Phó vừa gọi điện thoại đến thúc giục chúng tôi mang đến nhà họ Phó rồi."
"Bây giờ cô đang ở đâu thế, tôi cho người đến lấy."
"Có phải cô không cẩn thận để người nhà họ Phó biết chuyện cô thuê bộ lễ phục mà nhà bọn họ đặt trước cho bà Phó không, tôi đã nói với cô là không được."
Tần Mạn nhìn thấy sắc mặt của Mạnh Như Nhã càng lúc càng khó coi, cô ấy cúp máy.
Mạnh Như Nhã mím môi, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng hối hận.