Lenine vừa rời khỏi phòng, Phó Hàn Tranh liền đóng cửa lại rồi ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô.
"Có mệt không?"
Cô có thể bay thẳng tới đây, nhưng vì không muốn bị người khác nghi ngờ mà phải bay tới Paris trước.
Cố Vi Vi lắc đầu, "Nhìn thấy anh thì không mệt nữa rồi."
"Tôi cho người chuẩn bị đồ ăn rồi, em ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi." Phó Hàn Tranh nói xong thì gọi điện thoại nội tuyến thông báo cho khách sạn.
Cố Vi Vi ôm chặt anh từ phía sau, từ sau sự cố ở hôn lễ, mỗi lần gặp nhau đều trở nên xa xỉ.
"Sau này mỗi lần gặp nhau, chúng ta đều phải đi xa như vậy sao?"
Phó Hàn Tranh nghe vậy thì ôm cô ngồi xuống sô pha, tháo khẩu trang của cô ta rồi nói.
"Lần này nếu thương lượng thành công hạng mục này, có thể tôi sẽ ở lại đây một năm để quản lý, đến lúc đó chúng ta có thẻ gặp nhau nhiều hơn rồi."
Gặp nhau trong nước, vừa phải đề phòng bà nội và cha, vừa phải đề phòng người hâm mộ của cô.