Tôn Hằng cùng hai con yêu quái chém giết, bất quá công phu trong nháy mắt đã chấm dứt, Diệp Uyển Nhi thậm chí không thể tới kịp để xuất thủ tương trợ.
"Sư tôn!"
Lập tức có lưu quang hiện lên, nàng xuất hiện ở một nơi phụ cận, thấy được vết thương trên người Tôn Hằng nhanh chóng khôi phục, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nàng mang theo nghi ngờ nói: "Thủy hỏa đồng nguyên châu như thế nào biến thành hai con cá yêu?"
"Không biết."
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, vừa mới thôn phệ máu của hai con yêu tinh mang đến mừng rỡ cũng đã phai nhạt hạ xuống.
"Nghe âm thanh của bọn, tựa như đang phụng mệnh, chuyên môn đối phó người đến đây để thu Bảo Châu."
"Người thu Bảo Châu?"
Đôi mi thanh tú của Diệp Uyển Nhi nhíu chặt: "Nếu lần này không có chúng ta tới, người thu Bảo Châu sẽ là..."
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý tứ kinh khủng nhìn thẳng Tôn Hằng.
"Không sai."