Nhìn Thiên Lôi Phong từ xa xa, nó như một con dao nhọn, chọc thẳng lên trời.
Thật ra núi này trên nhọn dưới rộng, hình dáng như bậc thang, đỉnh núi chỉ một chút, mà chân núi lại dài tới mấy trăm dặm!
Trừ uy vũ hùng tráng, thế núi cũng cực kỳ hiểm trở, bị sấm chớp bao bọc, nên người ngoài khó thể tới gần, cũng không cách nào nhìn rõ được nó.
Tôn Hằng biến thành gió lạnh chui vào trong sấm chớp, mặc dù cố gắng che giấu khí tức, nhưng theo khoảng cách ngày càng tới gần, vẫn hấp dẫn vô số sấm chớp bổ chém.
Bây giờ hắn mang thân thể cương thi, bị sấm chớp chí dương chí cương áp chế, cũng không thể ngạng khánh, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
May mà nếu chỉ chống đỡ trong thời gian ngắn, thì vẫn còn có thể kiên trì được.
Gió lạnh du đãng trong sấm chớp, liên tục xoay tròn qua Thiên Lôi Phong, cũng dần dần nhìn ra được một chút mánh khóe.
"Lôi Văn!"